Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:53:27
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

thì những trong Gia Chúc viện cũng đất, lương thực, cả nhà chỉ trông chờ tiền trợ cấp của một , cuộc sống eo hẹp nên cũng cải thiện cuộc sống.

Con đường vắng vẻ hơn nhiều.

Xung quanh còn những cành gai nhô , cẩn thận sẽ rách quần áo . May mà chị Lâm mang theo một con dao, chị dẫn đường thì tiện hơn nhiều.

Đi thêm một lúc nữa, tiếng nước chảy truyền đến.

Mấy chui qua một bụi cây bụi rậm hẹp, phía mới trở nên sáng sủa.

Những bông hoa dại vô danh nở rộ, trong khí thậm chí còn thoang thoảng mùi hương hoa. Đi thêm một đoạn nữa là đến rừng thông. Nguyễn Minh Phù bước những cây thông mềm mại, mũi ngửi thấy mùi hương thông đặc trưng.

Chị Lâm cầm một cành cây gạt qua, vẻ mặt thất vọng.

"Không , những cây nấm đều lớn."

Cây lớn nhất thậm chí còn bằng ngón tay, chị Lâm lười hái.

Hồ Uyển Ninh trông chừng đứa trẻ mập mạp, tay cầm một cành cây đập xuống mặt đất xung quanh.

Lá và cành thông chân dày như , nếu rắn ẩn núp bên trong thì .

"Hôm qua mới mưa, nhanh nhất cũng đợi thêm hai ngày."

Chị Lâm .

"Nói cũng đúng, chỉ ngày mai mưa nữa ."

Nếu mưa, những cây nấm mới mọc cũng sẽ c.h.ế.t nắng.

"Đi thôi."

Lúc dì Thái nấm, Hồ Uyển Ninh chuẩn sẵn sàng tâm lý nên lúc cũng thất vọng lắm.

"Đã đến đây , chúng dạo, gặp thứ gì ."

Hiếm khi mới tới đây một , về như thì thật đáng tiếc.

Chị Lâm xung quanh.

"Ủa? Hai họ ?"

Hồ Uyển Ninh mới phát hiện chị Vương và Nguyễn Minh Phù biến mất.

"Chúng tìm họ?"

Hai tìm , khỏi rừng thông xa thì thấy bóng dáng của hai một con mương.

Con mương khá nông, nhưng nước trong.

Chị Lâm thấy họ từ xa.

Một đang ở bờ nhặt thứ gì, một khác xắn quần nước, đưa tay mò thứ gì đó.

Chị Vương ở sông thấy họ, còn vẫy tay với hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-218.html.]

"Mau đây, ở đây đồ ngon."

"Hai đang nhặt thứ gì ?"

Chị Lâm tới thấy thứ màu xanh lá cây, giống như con sên, mắt cô sáng lên.

"Thật là đồ ngon."

Hồ Uyển Ninh dắt tay đứa trẻ mập mạp cùng, "Hóa là Địa lôi công."

Đây là một loại chỉ mưa.

Trông giống như rong biển, nhưng vị ngon hơn rong biển, dùng để xào trứng hoặc nấu canh đều tuyệt.

"Chị dâu, mau đến nhặt ."

Nguyễn Minh Phù vẫy tay với Hồ Uyển Ninh.

Cả một bãi cỏ đều mọc đầy Địa lôi công. Có lẽ ai hái nên chúng khá to.

Nguyễn Minh Phù mới hái một lúc, đáy giỏ phủ một lớp dày. khi ngẩng đầu lên , cô thậm chí còn hái hết một mảnh đất nhỏ.

Hái hết, căn bản là hái hết.

Họ cũng định mang hết đống Địa lôi công .

Rửa thứ mệt c.h.ế.t .

Ba hái một rổ Địa lôi công, còn chị Vương mò ốc đá sông cũng lên.

"Các cô xem, to ?"

Cái giỏ đựng đầy những con ốc đá đen bóng nhưng sạch sẽ.

Nguyễn Minh Phù thò đầu .

Những con ốc đá thực sự nhỏ, mỗi con đều to bằng ngón trỏ của cô. Ốc đá vốn nhỏ, thể lớn như tệ .

"Ồ, đúng là tệ."

Chị Vương đắc ý mặt.

"Chồng thích ăn món lắm."

Nghĩ đến ba món ăn đêm nổi tiếng ở đời , Nguyễn Minh Phù cũng gật đầu đồng ý.

, mấy hái nấm, nhưng nửa giỏ ốc đá và Địa lôi công xuống núi.

Nói đến cũng khéo, lúc về thì trời hửng nắng.

Nhiệt độ tăng lên đột ngột.

"Thôi chết, hái nấm ."

Mặc dù nấm nhỏ, nhưng dù thì cũng thể lớn lên. Nếu tiếp tục nắng như , chỉ còn cách lên núi hái nấm khô.

Chị Lâm đừng là tiếc nuối đến mức nào.

"Không ."

Loading...