Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:53:14
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù để ý tới , cầm mấy cái váy xong ngoài.

Tạ Duyên Chiêu bóng lưng cô, há miệng gì đó nhưng thôi.

Đôi mắt trầm xuống. Nghĩ tới hình ảnh thấy, tai càng đỏ.

...

Đêm khuya, Nguyễn Minh Phù đang ngủ say thì tiếng sấm đánh thức.

Cô bất an cử động cơ thể, đàn ông bên cạnh cũng tỉnh theo.

“Có chuyện gì ?”

Vừa dứt lời, bên tai tiếng sấm rền vang.

Nguyễn Minh Phù rụt , tới gần Tạ Duyên Chiêu.

Cảm nhận cơ thể cô đang run rẩy, Tạ Duyên Chiêu đưa tay ôm cô lòng.

“Sét đánh thôi mà, đừng sợ.”

“Ừm.”

Nguyễn Minh Phù rầu rĩ đáp một tiếng.

cô vẫn khẩn trương, vươn tay níu lấy áo : “ em sợ, bây giờ?”

“Đừng sợ.”

Tạ Duyên Chiêu đưa tay bịt tai cô . Bàn tay dày rộng quả thật thể ngăn một phần âm thanh.

một giây , một tia chớp chiếu sáng cả bầu trời cộng thêm tiếng sấm rền vang vọng cả gia thuộc viện.

Ngay cả cửa sổ cũng rung theo.

Nguyễn Minh Phù hoảng hốt, cơ thể càng dán chặt .

“Đừng sợ.”

Tạ Duyên Chiêu ôm chặt cô. Anh vén mái tóc dài mặt cô , cúi đầu thơm khẽ lên trán cô: “Ngủ .”

Có lẽ sự an ủi của đàn ông tác dụng, tuy Nguyễn Minh Phù vẫn sợ nhưng trong lòng bình tĩnh nhiều.

Cô đưa tay sờ mặt , khẽ cảm khái: “Tạ Duyên Chiêu, thật .”

Tạ Duyên Chiêu nắm lấy bàn tay đang loạn của cô, yết hầu khẽ di chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-214.html.]

Đầu cô tựa n.g.ự.c Tạ Duyên Chiêu, tiếp tục : “Sau nếu ở đây, thì em gì bây giờ?”

“Cái gì mà ở đây?”

Giọng Tạ Duyên Chiêu khàn khàn, trong đôi mắt bình tĩnh dần hiện lên tia nguy hiểm.

Đối phương vẫn sợ.

“Nếu chúng tách ...”

Lời còn xong hôn.

Đáy mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên tia tức giận, chút khách khí tấn công. Anh chậm rãi di chuyển dọc theo đường cong của cô, chẳng bao lâu áo ngủ rơi khỏi vai cô.

“Tách ? Em ?”

Đầu óc Nguyễn Minh Phù tỉnh táo , nhớ tới thảm cảnh ngày hôm đó.

nước mắt: “Không, cả, thật đó...”

“Đồ dối trá.”

Tạ Duyên Chiêu Nguyễn Minh Phù lựa chọn ở cùng với chỉ là cân nhắc thiệt hơn mà thôi. Có lẽ trong lòng chút thích , nhưng thích thì thể duy trì bao lâu.

Hôn nhân trong quân ngũ khó ly nhưng cũng thể ly.

Anh sớm qua cái tuổi bồng bột, nội tâm sớm yên tĩnh chút gợn sóng.

Đang định sống cô độc cả quãng đời còn thì Nguyễn Minh Phù xông , dáng vẻ sinh động khiến ánh mắt dán chặt cô.

Gặp cô, trái tim phiêu bạt trở về chỗ cũ.

Nghĩ tới đây, tay Tạ Duyên Chiêu nắm chặt ,

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một tia chớp chiếu sáng cả căn phòng.

Nguyễn Minh Phù cũng thấy rõ dáng vẻ của Tạ Duyên Chiêu lúc .

Tiêu !

nên mấy lời hồ đồ như .

Nguyễn Minh Phù cầm lấy áo ngủ của , tay còn chống lên lồng n.g.ự.c dày rộng của Tạ Duyên Chiêu.

“... Anh bình tĩnh chút.”

Anh trả lời cái khác.

“Không em sợ ?” Tạ Duyên Chiêu ghé sát tai cô, giọng cực kì nguy hiểm: “Chúng ít chuyện vui vẻ .”

Loading...