----
“ .” Lý Hiểu Nguyệt xoa xoa đứa bé, nở nụ dịu dàng: “Sắp chín tháng , bác sĩ thể sinh bất cứ lúc nào.”
Chín tháng?
Bảo bụng lớn như .
Nguyễn Minh Phù vốn quen với cặp vợ chồng , xong bèn im lặng.
Nói chuyện một lúc, hai vợ chồng mới dậy chào tạm biệt. Để thất lễ, Nguyễn Minh Phù còn tặng đồ ăn vặt mua.
Sau khi bọn họ , khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Minh Phù mới trầm xuống, cô bắt đầu hỏi tội.
“Sao em trong nhà ?”
Cô hổ.
Chết tiệt!
Tạ Duyên Chiêu vươn tay ôm lấy eo cô nhưng Nguyễn Minh Phù đẩy .
“Nói mau, động tay động chân gì?”
“Em đang ngủ, cũng là em dậy.”
Trong mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên vẻ khó chịu, vòng tay ôm lấy eo cô: “Có khó chịu ?”
Sau khi thấy những lời đó, mặt Nguyễn Minh Phù khẽ đỏ lên.
“Vậy cái thì ?”
Cô lấy thuốc ban nãy giấu đặt trong tay Tạ Duyên Chiêu.
“Anh mua cái gì?”
Tạ Duyên Chiêu nghiêng đầu, chút đáng yêu.
“Không em cơ thể khó chịu , lấy từ bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện quân khu.”
Nguyễn Minh Phù: “...”
Cô nhắm mắt .
“Không đều mua loại thuốc mỡ chứ?”
Bên chỗ quân khu y hệt một nhà, gì bí mật. Chỉ sợ Tạ Duyên Chiêu bước chân , chân truyền ngoài .
Gián tiếp...
Còn cô ?
Nguyễn Minh Phù nghiến răng nghiến lợi về phía .
“Em bóp c.h.ế.t !”
Hai tay cô bóp cổ Tạ Duyên Chiêu, đối phương cũng để yên cho cô gì thì . Thậm chí vì sợ cô ngã mà đưa tay đỡ lấy lưng cô.
Đang giữa hè, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng.
Quần áo mùa hè mỏng manh cũng cản trở gì, Nguyễn Minh Phù cảm thấy chỗ đó nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-210.html.]
bây giờ cô quan tâm những thứ đó.
Cô sắp c.h.ế.t , cô thể bình tĩnh .
“Đồ khốn, cố ý ?”
Chỉ cần nghĩ tới là cô cách nào ở trong gia thuộc viện nữa.
Càng nghĩ càng giận, hốc mắt Nguyễn Minh Phù rơm rớm nước mắt.
Đều tại tên khốn kiếp !
Tạ Duyên Chiêu thấy nếu thật thì Nguyễn Minh Phù sẽ . Trong thời gian ở chung, thăm dò tính cách của cô.
Yếu ớt, sĩ diện, còn thích .
Nhất là đêm qua, dữ dội nhất...
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu chút mơ hồ, lập tức Nguyễn Minh Phù phát hiện .
Cô giận dữ : “Anh còn thể ngây ?”
“... Không .”
Lúc Tạ Duyên Chiêu mới nghiêm túc : “Anh lén , khác . Em yên tâm, miệng bác sĩ cũng kín, cần lo lắng.
“Thật, thật ?”
Nguyễn Minh Phù buông bàn tay đang bóp cổ ngược còn nghi ngờ .
“Thật đó.”
Cô cẩn thận chằm chằm tên đàn ông đó, đó mới buông tay .
Anh lợi gì khi dối cô.
Tên đàn ông cũng là trong cuộc, c.h.ế.t thì cùng chết.
Lúc Nguyễn Minh Phù mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tư thế bây giờ của và , mặt cô đỏ lên, vội kéo tay qua một bên. Cô cách Tạ Duyên Chiêu xa, giữa hai còn thể thêm một nữa.
Đáy mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên sự bất lực.
Xem đêm qua cô sợ.
Ngủ cả buổi chiều, bây giờ tinh thần Nguyễn Minh Phù .
Cô rảnh rỗi lấy giấy bút thư.
Cô ngạo nghễ một trang xong mới với Tạ Duyên Chiêu: “Em thư cho ba em, vài câu ?”
Nguyễn Minh Phù nghĩ gì đó tiếp tục :
“Hình như ba em từng thấy . Anh xem... nếu họ chấp nhận con rể thì ?”
Trong trí nhớ của cô, vợ chồng nhà họ Nguyễn với nguyên . Đặc biệt là Nguyễn, , trăng trăng.
Còn cô thì ?
Mỗi nhắc tới bà Loan, Nguyễn Minh Phù đều nức nở.
Cô khổ...
Tạ Duyên Chiêu thì dừng tay .
Sau đó hoảng hốt, cưới con gái nhà về, hình như từng gặp mặt ba nhà họ Nguyễn.