----
Là Nguyễn đại tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong một gia đình giàu , cô giỏi trong việc xác định đá quý khi thấy nhiều.
Viên hồng ngọc gắn nhẫn trong suốt, ngay cả ánh đèn mờ nhạt cũng thể khúc xạ ánh sáng lấp lánh, huống chi cái đầu của nó cũng to bằng ngón tay cái của cô. Loại hồng bảo thô chất lượng , 50-60 năm gần như thể bán hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu.
Cô thật sự bám một giàu .
Ngoại trừ nhẫn, còn vòng tay hồng ngọc, khuyên tai cùng một sợi dây chuyền kim cương.
Một bộ trang sức hồng ngọc chất lượng như , cho dù ở niên đại cũng thấy nhiều.
Sinh nhật thứ mười tám, Nguyễn Minh Phù cũng nhận một bộ nhưng nhỏ hơn bộ nhiều.
Nhìn bộ trang sức , nước miếng của Nguyễn Minh Phù sắp chảy dài.
Người phụ nữ nào thể từ chối trang sức lộng lẫy đây?
Bên trong còn một ít trang sức tồi, nhưng bộ trang sức hồng ngọc ở phía , Nguyễn Minh Phù cảm thấy ánh mắt của nâng cao ít, đối với những thứ dung tục để trong mắt.
Phía cùng của rương là ba cuốn sổ tiết kiệm.
Nguyễn Minh Phù cầm lên mở xem.
Một sổ tiết kiệm tám ngàn.
Một sổ tiết kiệm bốn mươi ngàn.
Một sổ tiết kiệm ba mươi bảy ngàn.
Cầm ba quyển sổ tiết kiệm , Nguyễn Minh Phù chút câm lặng.
Để cho cô ngẫm ... Vạn nguyên hộ là sản phẩm của thập niên 80, tên đàn ông chó lúc cũng là Vạn nguyên hộ , dẫn khác nhiều năm.
(Vạn nguyên hộ: chỉ gia đình 10000 tệ trở lên)
Bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Minh Phù chống cằm những thứ .
Không tham ô chứ, bằng một lính nghèo như thể nhiều gia sản như .
Suy nghĩ miên man khiến dễ mất cảnh giác.
Một thể ấm áp dán tới, thuận tay ôm cô trong ngực.
Lúc Nguyễn Minh Phù mới phản ứng , bên tai một giọng trầm thấp vang lên.
"Đang suy nghĩ gì đó?"
Hóa là Tạ Duyên Chiêu tắm rửa xong, mới từ phòng tắm .
Nguyễn Minh Phù bắt lấy tay , dùng ánh mắt nghi ngờ về phía Tạ Duyên Chiêu.
"Sao nhiều tiền như ?"
Ở thời đại cô cũng nhiều tiền.
Lại nghĩ tới đàn ông còn nhiều hơn cô.
Điều khiến sự tự tin của cô suy giảm nhiều nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-188.html.]
"Đây là tiền trợ cấp trong những năm qua, tiền thưởng nhiệm vụ."
Tạ Duyên Chiêu giải thích với cuốn sổ tiết kiệm tám ngàn.
"Phần còn ... là của hồi môn để ."
Nguyễn Minh Phù hiểu rõ gật đầu.
Gia sản của đàn ông chó chắc chắn nhiều, bà ngoại đối với cô cháu dâu mới quen mà đưa một bộ trang sức ngọc lục bảo.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Minh Phù phòng ngủ, lấy chiếc hộp .
Sau khi mở liền : "Xem, đây là bà ngoại của cho em.”
“Bà ngoại của chúng .”
Nguyễn Minh Phù nghẹn họng, lúc mới : "... Bà ngoại.”
Lúc đàn ông mới hài lòng.
Anh sờ sờ đầu Nguyễn Minh Phù.
"Những thứ bây giờ đều là của em.”
Vẻ mặt Nguyễn Minh Phù hiếm khi chút ngây ngốc.
"Nhiều tiền như , sợ em xài phung phí hết ?"
"Tiêu kiếm!"
Tạ Duyên Chiêu để mấy.
"Cho em, chính là đồ của em."
Chết !
Người đàn ông cầm tiền đập càng ngày càng trai.
Tim Nguyễn Minh Phù đập thình thịch.
Đàn ông như Tạ Duyên Chiêu đặt ở thời đại nào cũng khó tìm, cần đến năm sáu mươi năm .
Cô cảm thấy may mắn.
May mà tay nhanh đó!
Nguyễn Minh Phù vui sướng trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nhịn :
"Vậy... nếu em tiêu hết tiền, cũng chạy thì bây giờ?"
Nghe , Tạ Duyên Chiêu híp mắt .
Đôi mắt như đen mực lộ ánh sáng nguy hiểm, hai tay dùng sức ôm lấy Nguyễn Minh Phù.
Cô kêu lên, sổ tiết kiệm trong tay rơi xuống.
Nguyễn Minh Phù bám cánh tay dày của Tạ Duyên Chiêu.
"Anh gì …”