----
Sự yên bình của gia thuộc viện phá vỡ bởi một chuyện.
Tạ Duyên Chiêu, gã độc nghìn năm, kẻ hung hãn nhất quân khu kết hôn!
Cô dâu còn xinh giống như thiên tiên.
Nam cao lớn, nữ nhỏ nhắn xinh xắn cùng một chỗ đặc biệt xứng đôi.
Các chị dâu từng gặp Nguyễn Minh Phù tỏ vẻ thể nào.
Không các cô từng gặp qua Tạ Duyên Chiêu.
Dáng vẻ hung dữ như , chỉ cần ở cửa thể trừ tà. Trẻ con trong nhà thấy đều đường vòng, mà còn thể cưới vợ?
Các chị dâu tin.
"Hai còn ở đây gì?"
Một chị dâu ngang qua, thấy mấy chị dâu khác tụ tập chuyện về cô dâu mới, liền mở miệng : "Này, xem sẽ rõ ràng ?"
Tiểu Hổ nhà ngang qua còn cho hai viên kẹo
Chị dâu , vội .
“Đoàn trưởng Tạ thật sự vợ?”
“Ngoan, đoàn trưởng Tạ cũng thể cưới vợ.”
"Nghe cô dâu mới như như tiên nữ, cô gặp qua ?"
Chị dâu đang bận rộn hóng hới lười nhiều với các cô .
"Tin thì tùy, dù thì cũng ."
Các chị dâu nhíu mày, đang chuyện thì mấy đứa nhỏ sôi nổi chạy tới, từ xa kêu to.
"Mẹ ơi, ơi! Nhìn kìa, đằng đang phát kẹo."
Móng vuốt nhỏ vươn , trong lòng bàn tay hai viên kẹo.
Chị dâu đưa mắt qua, là một viên kẹo sữa, một viên kẹo trái cây.
Những đứa trẻ khác cũng .
Kẹo sữa hề rẻ, phát kẹo thật hào phóng.
"Cất !"
Chị dâu bắt nhóc , quần áo nhóc lấm lem, tức giận mắng:
“Con lăn về ? Nhìn con là đau mắt . Nhóc con, trong nhà !""
Bị mắng nhóc như chuyện gì xảy .
Hiển nhiên mắng cũng một hai .
"Không, con sẽ đến đó để lấy kẹo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-179.html.]
Nói xong, nhóc chạy như một con cá chạch đầu . Những đứa trẻ khác thấy cũng nhanh chóng chạy theo.
Lúc ở phát kẹo, đương nhiên là chỗ vợ mới của đoàn trưởng Tạ .
Họ mà ngứa ngáy trong lòng
“Chúng cũng xem một chút?”
……
Lúc Nguyễn Minh Phù đang ở trong nhà mới.
Sân sân của ngôi nhà khá lớn, từ cửa sân đến cửa phòng dùng đá cuội trải một con đường nhỏ. Cỏ dại bên trong cũng dọn dẹp sạch sẽ, hàng rào cũ nát trong sân thế.
Nguyễn Minh Phù thích gỗ thô nên chỉ sơn một .
Màu sắc của gỗ giữ .
Bên cạnh đào một cái rãnh nhỏ, Nguyễn Minh Phù dự định ngày nào đó để Tạ Duyên Chiêu trồng hoa tường vi.
Chờ tường vi trưởng thành, cô thể một mảnh vườn hoa Tường vi .
Chỉ là lúc vẫn còn trụi lủi kịp gì.
Nguyễn Minh Phù vội.
Bây giờ đang là mùa hè, cô biến vườn thành như cũng kịp với thời tiết đổi. Trước tiên cứ mặc kệ, bên trong ngôi nhà quan trọng hơn.
Vì ngôi nhà mà Tạ Duyên Chiêu tốn ít công sức, trông gầy ít.
Bấy giờ trong ngoài đều đổi.
Hồ Uyển Ninh dắt theo bé mập mạp, cửa liền kêu lên:
"Em dâu, vẫn còn đang dán sàn thế?"
Cô mang giày nên chút do dự.
“Chỉ là một ít vật liệu thừa."
Nguyễn Minh Phù hài lòng nhất với sàn của căn nhà .
"Chị dâu, chị , dù đó còn dọn dẹp."
Cô nghĩ , sẽ mua một tấm thảm, thêm mấy cái gối ôm, chắc chắn ngủ trưa thoải mái.
Dù bọn họ còn mua một chiếc tủ lạnh, thể nào khiêm tốn nổi nữa. Nguyễn Minh Phù cũng định để bản chịu khổ, lựa chọn cách sắp xếp thoải mái nhất.
Sàn nhà bằng phẳng, bề mặt đánh sáp, giẫm lên cảm giác êm ái hơn một chút.
Hồ Uyển Ninh xem mà cảm thán thôi.
Mặt tường xung quanh sửa chữa từ lâu, sơn một lớp sơn mới, khung cửa cũng mới.
Cửa sổ lúc nhỏ hẹp, Nguyễn Minh Phù để Tạ Duyên Chiêu mở rộng một chút.
Ít nhất thì trông còn chật chội như nữa, phòng nào cũng sáng sủa.
Hồ Uyển Ninh hai mắt sáng ngời.
"Quá , chị rời luôn.”