----
Khi cô khỏi phòng thử đồ cho tất cả lầu ba kinh ngạc, hâm mộ.
Nguyễn Minh Phù nhẹ nhàng tới, hai mắt sáng lấp lánh Tạ Duyên Chiêu.
“Thế nào, ?”
Nhìn Nguyễn Minh Phù như , đôi mắt Tạ Duyên Chiêu sâu thẳm, yết hầu càng nhanh chóng lăn lộn. Anh giống như một đứa con nít, tim đập ngừng.
“... Rất .”
Nguyễn Minh Phù hất cằm thanh tú, trong lòng càng kìm .
Cô ngay, đàn ông sớm muộn gì cũng quỳ gối váy lựu của cô.
Nhân viên bán hàng cũng thấy.
Sau đó chính là trong lòng vui vẻ.
"Cô thật tinh mắt, đây là sản phẩm mới nhất của Hải thị vận chuyển tới, khác mua còn xếp hàng dài."
Chiếc váy treo ở đây gần hai tháng, hôm nay cuối cùng cũng thể bán .
Người bán hàng thở phào nhẹ nhõm.
Các quản lý của cô đó cũng chuyện gì xảy , nhập nhiều quần áo như . bởi vì giá bán quá cao, nhiều cũng chỉ là xem. Mắt thấy lô hàng sắp thành hàng tồn kho, khiến giám đốc gấp đến độ khóe miệng đều nổi lên hai cái bong bóng lớn!
Lần thì , cuối cùng cũng thể bán một cái.
"Cái váy cô còn ? mua một cái!"
Một nữ đồng chí trẻ vẻ điều kiện gia đình tệ quần áo Nguyễn Minh Phù, hai mắt tỏa sáng.
Nhân viên bán hàng sửng sốt, lúc mới kịp phản ứng.
“Có...... !”
“ cũng mua một cái.”
“Cũng bán cho một cái.”
"Cô bé mặc như , con gái mặc chắc chắn cũng kém... Cho một bộ!"
Người bán hàng vui mừng nhe răng.
“Có, đều !”
Nhìn từ xa chạy tới, nhân viên bán hàng mừng rỡ tìm thấy phương Bắc.
Phú quý của ba đời rốt cục cũng đến phiên cô !
Bộ quần áo Nguyễn Minh Phù trực tiếp bán hết, đó mua ở đó kháng nghị.
Giám đốc , vội vàng từ văn phòng chạy tới.
Nụ khuôn mặt mập mạp cũng che , thật vất vả ông mới trấn an những , lau mồ hôi đầu lúc mới về phía Nguyễn Minh Phù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-176.html.]
“Đồng chí, thật sự cảm ơn cô.”
Quản lý mập lên bắt tay Nguyễn Minh Phù, Tạ Duyên Chiêu cản trở.
Lúc ông mới kịp phản ứng.
" vô ý quá. Đồng chí, thật sự cảm ơn cô.”
Quản lý mập lời cảm ơn nữa.
Lô hàng đặt ở kho hàng hơn một tháng, trời mới mỗi ngày ông chịu bao nhiêu áp lực. Lần thì , bán hết , quản lý mập cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông cảm kích Nguyễn Minh Phù, ánh mắt cô giống như đấng cứu thế.
“Không gì.”
Nguyễn Minh Phù cũng phí sức.
Mặc một bộ quần áo mà thôi, ai sẽ hiệu ứng lớn như .
"Hai vị tới mua quần áo…"
Quản lý mập cũng điều.
"Bộ quần áo tặng đồng chí, còn tùy tiện chọn, giảm giá 50%."
Nguyễn Minh Phù cũng từ chối.
Có giám đốc hợp tác xã cung cấp cùng, họ mua sắm càng dễ dàng hơn.
Thái độ của bán hàng còn hơn.
Ngoài chiếc váy , Nguyễn Minh Phù còn chọn thêm hai chiếc váy khác.
Tạ Duyên Chiêu cũng mua.
Đồ mặc nhất ngoại trừ áo sơ mi ngắn tay, chính là một cái áo ba lỗ của ông lão.
Nguyễn Minh Phù ghét bỏ.
Là chồng tương lai của cô, ít nhất chỉnh trang phục cho , mới mất mặt của cô.
lúc tất cả áo sơ mi đều .
Quá rộng, mặc lên luôn cảm giác tinh thần. Không còn cách nào khác, Nguyễn Minh Phù đành chọn cho một chiếc áo sơ mi cỡ , thanh lịch.
Tạ Duyên Chiêu thử quần áo , liền thấy Nguyễn Minh Phù cau mày.
“Làm ? Không ?”
Trong lòng chút thấp thỏm.
Chưa từng lo lắng như , cho dù đối mặt với đạn pháo của địch, tim cũng đập nhanh như lúc .
“Miễn cưỡng cũng .”
Nguyễn Minh Phù nhíu mày, chút hiểu về quần áo thế hệ .
Tạ Duyên Chiêu hài lòng với câu trả lời của Nguyễn Minh Phù.