Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:49:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Hồ Uyển Ninh vỗ m.ô.n.g bé, mắng: "Thằng nhóc thối, thấy chị là quên luôn !"

Cậu bé đầu, dùng ánh mắt như quả nho Hồ Uyển Ninh.

Hồ Uyển Ninh cho rằng cái gì, thấy đầu qua, một nữa chằm chằm Nguyễn Minh Phù.

“Chị ơi, bế.”

Còn vươn bàn tay nhỏ bé bên trong về phía cô, cố chấp.

“Thôi xong.”

Hồ Uyển Ninh tức giận vỗ nhẹ bé một cái.

"Thằng nhóc nhỏ như bắt đầu háo sắc .”

Sau khẳng định cũng là một tên háo sắc nhỏ!

“Được, chị bế.”

Nguyễn Minh Phù nở nụ , đưa tay đang chuẩn đón lấy bé mập mạp, Tạ Duyên Chiêu ở bên cạnh đè , ôm lấy bé mập mạp.

“Để bế.”

Hứa Chư bên cạnh: "......”

Khá lắm, tự nhiên lớn hơn lão Tạ một bậc.

Tạ Duyên Chiêu cũng càng ngày càng trẻ con, chút xíu mà cũng ghen.

Anh nguyện ý ôm, an phận. Xoay qua xoay trong lòng , tỏ vẻ kháng cự.

Cậu bé cũng , chỉ mở to đôi mắt to đen nhánh Nguyễn Minh Phù, bộ dáng quật cường khiến trái tim của Nguyễn Minh Phù mềm nhũn.

“Hay là để em bế cho.”

Cậu bé ngoan, ồn ào cũng quấy , luôn yên tĩnh. Ăn uống vệ sinh cũng cần Nguyễn Minh Phù chăm, tất nhiên cô thích nó.

Hồ Uyển Ninh thích sạch sẽ, bé cũng chắm sóc chỉnh tề, bẩn thỉu như những đứa trẻ nhà khác.

Cậu bé trong lòng Nguyễn Minh Phù, lúc mới ngừng giãy dụa.

An tĩnh tựa cô, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo một phần thỏa mãn?

Hồ Uyển Ninh mắng: "Thằng nhóc thối, xem lát nữa thu phục con như thế nào!”

Cậu bé sợ.

Cậu bé nhắm mắt , bắt đầu giả vờ ngủ gật.

Bộ dáng khiến Hứa Chư bật .

Cũng thằng nhóc giống ai.

Hứa Chư đếm tới thế hệ của cụ nội, cũng ai tính tình như .

“Trách em ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-174.html.]

Hồ Uyển Ninh trừng mắt liếc một cái.

Lời Hứa Chư nào dám nhận, nếu dám nhận thì buổi tối ôm chăn ngủ.

“Lỗi của , giống giống .”

Hứa Chư nhanh chóng lấy lòng gắp cho Hồ Uyển Ninh một đũa thức ăn, "Vợ mau ăn , nếu ăn cơm sẽ nguội mất..."

Trên bàn cơm, tràn ngập mùi “cơm chó” của hai .

Nguyễn Minh Phù hiểu cảm thấy bản chút ghen tị.

Cảm thán bao lâu, bát cô cũng gắp một đũa thức ăn. Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu , chính là Tạ Duyên Chiêu.

Đôi mắt tối đen.

Dường như đang cần hâm mộ khác, cô cũng .

A!

Tên đàn ông đáng ghét còn nịnh nọt.

Tim Nguyễn Minh Phù đập nhanh, mặt cũng đỏ lên.

Ăn cơm xong, cô liền Tạ Duyên Chiêu nhét trong xe mang . Chờ xe rời khỏi doanh trại, lúc Nguyễn Minh Phù mới mở miệng.

“Chúng đây?”

Mấy ngày nay cô vẫn theo Tạ Duyên Chiêu về nông thôn tìm thợ mộc đặt đồ nội thất.

Đi nhiều như thế nên Nguyễn Minh Phù cho rằng hôm nay cũng giống như .

Không nghĩ nhiều.

Ai ngờ tên đàn ông đáng ghét cầm tay lái, về phía , : "Đi lấy giấy chứng nhận.”

Có trời mới căng thẳng thế nào khi . Tay nắm tay lái đổ mồ hôi.

Tạ Duyên Chiêu mím môi.

Mặc dù về phía , khoé mắt vẫn quan sát phản ứng của Nguyễn Minh Phù ở ghế lái phụ.

“Cái gì?!”

Nguyễn Minh Phù hét lên một tiếng, khiến trái tim Tạ Duyên Chiêu cũng rung động.

"Sao sớm!" Nguyễn Minh Phù lấy từ một chiếc gương nhỏ soi, trong gương càng càng hài lòng.

Chân mày xinh cũng nhíu .

"Em trông tiều tụy, mắt cũng thâm, da cũng vàng..."

Tạ Duyên Chiêu đang lo lắng bỗng thả lỏng tâm trạng.

Anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Minh Phù, ngăn cô lải nhải.

"Rất !"

Mặc dù Nguyễn Minh Phù, nhưng đều hai chữ nghiêm túc, "Trong mắt , em thế nào cũng ."

Dáng vẻ tên đàn ông đáng ghét lời còn cho rung động~

Loading...