Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:49:08
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù cầm bàn tay to đang loạn đầu cô xuống, chút phục.

"Vậy... khi em suy nghĩ, cảm thấy hai chúng thích hợp, bỏ chạy thì ?"

Hai kề sát , khi chuyện với , Nguyễn Minh Phù luôn ngẩng đầu lên. Thời gian lâu dần gáy đau nhức, cho cô nhịn lui về phía một bước.

Tạ Duyên Chiêu khẽ một tiếng, cúi .

"Vậy bắt em trở về!"

Khóe miệng nhếch lên.

"Đánh gãy chân em, cho em thể trốn đến nơi nào cả."

Nguyễn Minh Phù: "...?”

Anh trai, suy nghĩ của nguy hiểm.

Trong mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên sự nghiêm túc, chỉ sợ thật sự nghĩ như .

Nguyễn Minh Phù: "......”

nhịn , trừng mắt .

còn tức giận đây!

Một nữa, Nguyễn Minh Phù kéo bàn tay to đang loạn đầu cô xuống.

Động tác chạm đầu khiến cô nhớ dáng vẻ lúc nãy khi cô chạm đầu chó.

Tên đàn ông đáng ghét coi cô là cẩu đản ?

"Được.”

Tạ Duyên Chiêu phản kháng, trở tay nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Minh Phù trong lòng bàn tay, thuận tiện còn xoa xoa.

Nguyễn Minh Phù: "......”

Cô rụt tay , đối phương nắm chặt buông. Thấy xu hướng giở trò lưu manh, Nguyễn Minh Phù vội vàng mở miệng: "Chúng nên ngoài.”

Họ ở trong phòng một lúc.

Không , còn tưởng rằng bọn họ trốn ở trong phòng cái gì chứ. Đây là nhà khác, cũng thể chuyện quá giới hạn .

Nguyễn Minh Phù hiểu đạo lý .

Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu lóe lên, vẫn mở miệng : "Vậy khi nào chúng kết hôn?"

Đây thứ ba Tạ Duyên Chiêu chuyện kết hôn.

Nguyễn Minh Phù chút đắc ý.

“Hừm”

Nhớ mấy từ chối đó, Nguyễn Minh Phù cảm thấy cô cũng cho tên đàn ông đáng ghét nếm thử mùi vị đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-165.html.]

“Em còn giận mà.” Nguyễn Minh Phù hất cằm xinh lên, đó tiếp: “Chờ khi nào em hết giận hãy .”

Đáy mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

nóc nhà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

cũng là nghiệp do chính tạo , chịu báo .

Lúc hai khỏi phòng, đúng lúc thấy Hứa Chư nhàn nhã chắp tay lưng ngoài. Thấy bộ dáng hai , liền họ rõ ràng với .

Anh đắc ý nhướng mày với Tạ Duyên Chiêu, huýt sáo một cái.

Tạ Duyên Chiêu liền .

"Lão Hứa, cũng là chính ủy, dáng vẻ là như thế nào. Ngày mai mấy tân binh luyện tập một trăm dặm, theo dõi một chút.”

Hứa Chư: "......”

là ai, đang ở ?

Tạ Duyên Chiêu , để cho theo dõi. Cho dù cần theo sát, cũng chạy theo một trăm dặm......

Hứa Chư nghiến răng nghiến lợi.

"Lão Tạ, !”

Tốt cũng vì hạnh phúc cả đời của sức, đối xử với như ?

Chết tiệt!

Đây là ăn cơm nước xong chửi má nó ?

Nguyễn Minh Phù cũng phát hiện , đàn ông đáng ghét ác.

Hai tới hậu viện, Nguyễn Minh Phù hỏi một câu: "Anh như , sẽ tức giận chứ?"

“Không .”

Tạ Duyên Chiêu lắc đầu, lúc mới : “Để hoạt động nhiều một chút, đỡ cho xương cốt đều rỉ sét.”

Bọn họ vẫn luôn là như , cãi quen .

“Lại Hứa Chư la hét thấu trời là đau, thể thoải mái . Để cho vận động một chút cũng là vì cho .”

Nguyễn Minh Phù trầm ngâm gật đầu.

"Ơ, tới đây?" Hồ Uyển Ninh múc món ăn cuối cùng , ngẩng đầu liền thấy hai dắt đến, trong lòng cô giống như gương sáng, nhưng cũng toạc .

Nguyễn Minh Phù nhanh vài bước.

"Để em giúp.”

Trong bếp đang đốt củi.

Hiện nay nhiều đốt than. Cách khu tập thể xa một ngọn núi, bình thường họ đốn củi trong đó, đều thể dùng lâu.

Chủ yếu là củi nhặt tốn tiền.

Lúc mức sống của hậu phương còn thấp, đối với họ mà thể tốn tiền thì cố gắng tiêu.

Loading...