Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:42:37
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù hồ nghi Lục Dương.

"Vậy nếu cưới thì ?”

Tất cả đàn ông đều thứ !

Tạ Duyên Chiêu là như , em họ Lục càng là như .

Trong khí hiện mùi cỏ cây thơm ngát, ngửi thấy liền cho vui vẻ thoải mái. Màu sắc hoa cỏ cơn mưa phảng phất như nước rửa qua, cũng chút say lòng .

Nguyễn Minh Phù kịp thưởng thức.

Cô quên Lục Dương từng bước ép sát.

"Sao, vấn đề khó trả lời lắm ?”

Ngày hôm qua còn ở nhà ga tình nguyện cưới cô, hoá cũng là chuyện ma quỷ gạt .

Phù!

Đàn ông là thứ .

“Không!"

Lục Dương ho nhẹ một tiếng," Đồng chí Nguyễn, lời hôm qua vẫn hữu hiệu như cũ. Chỉ cần cô , thể......”

Nguyễn Minh Phù nghiêm mặt, "Không, thể.”

Vở kịch coi hôn nhân là gì?

Vừa thấy đáng tin cậy gì.

Trong lòng Nguyễn Minh Phù nghĩ , mặt cũng hiện lên một chút.

Lục Dương là cái gì?

Đó là thể nổi danh cùng Tạ Duyên Chiêu, thể trong lòng cô đang nghĩ gì. Chính là bởi vì như thế, trong lòng cứng , càng dễ chịu.

“Đồng chí Nguyễn, thật sự bồi thường cho cô.”

Cha và em trai điều quá tồi tệ.

để cho nắm nhược điểm, Lục Dương chỉ thể chùi đ.í.t cho cha ruột và em trai ruột.

“Đừng, Lục gia các là một ổ bạch nhãn lang, cũng dám tới dính dáng.”

Lời của Nguyễn Minh Phù để một chút thể diện nào cho Lục Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-152.html.]

lòng đối phương sâu, ngay cả biểu tình mặt đổi, khiến nửa điểm sơ hở.

Lục Dương tiếp tục mở miệng : "Đồng chí Nguyễn, hy vọng cô thể suy nghĩ kĩ một chút. Dù khi xưa Lục gia và Nguyễn gia cũng là thế giao, đừng khiến cho mất mặt.”

“Là thể diện của Lục gia các ?”

Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một chút, đó tiếp: "Ba hiện đang cải tạo ở nông trường, họ còn mặt mũi gì nữa?"

Nông trường cũng là tụ điểm thanh niên tri thức của nông thôn, chỉ cần công điểm, ngoài thời gian việc đồng áng, đại đa thời gian vẫn là tự do. Còn những đưa xuống nông trại thì tự do như . Không chỉ lao động, còn luôn luôn khống chế.

Nguyên chủ gửi đồ cũng dám gửi đồ , chỉ sợ đến tay bọn họ.

Ánh mắt Lục Dương khẽ động, nên như thế nào.

Thật lâu , mới mở miệng: "Đồng chí Nguyễn, đền bù cho trái tim cô là thật.”

Vẻ mặt Lục Dương nghiêm túc, thoạt giống như đang dối.

Nguyễn Minh Phù nhíu mày.

Thấy thái độ của cô dường như chút buông lỏng, Lục Dương mở miệng tiếp: "Cô điều kiện gì cũng thể , chỉ cần thể , nhất định sẽ cho cô.”

“Đây là do đấy.”

“Được ." Nguyễn Minh Phù bật thốt lên: “Vậy sửa án xử sai cho ba .”

Lục Dương: "......”

Người phán tội, đó chính là phạm nhân, nào dễ dàng sửa án xử sai như . Huống chi, Lục Dương chỉ thể hai câu ở trong quân đội, mà Tạ gia tuy rằng theo chính trị, nhưng cũng chỉ chấp chính ở địa phương.

Cường Long còn áp đầu địa xà .

Huống chi Tạ gia còn con rồng .

Thấy vẻ mặt Lục Dương khó xử, Nguyễn Minh Phù nhướng mày.

"Chuyện cũng đổi , Lục gia các cũng tài giỏi như trong tưởng tượng .”

“Ngoại trừ cái , cô cái gì đều đồng ý.”

Nguyễn Minh Phù vốn đặt hy vọng sửa án xử sai của cha lên Lục gia, điều kiện chỉ là để khó Lục Dương mà thôi.

Thấy vẫn kiên trì đòi bồi thường, Nguyễn Minh Phù cũng tiếp tục khó .

“Tốt, đáp ứng ba điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một chút : "Một, cho hai ngàn. Hai, giúp mua vé xe, ghế giường mềm là nhất. Ba, đánh Lục Diễm một trận, thấy vết thương, coi như thành.”

Loading...