----
Với quyền hạn của giáo sư Hồ, ông chỉ thể trả mức cao như : "Sau khi việc, nhất định sẽ tăng thêm cho cô."
Ngày nay một công nhân bình thường một tháng chỉ 2,30 tệ, giáo sư Hồ là 80 tệ, đó thật sự là mức giá trời.
Nếu sợ , giáo sư Hồ hận thể trả cô một trăm tệ, chỉ hi vọng thể giữ Nguyễn Minh Phù .
"Giáo sư Hồ, sợ phụ lòng của ông ."
Nguyễn Minh Phù Tạ Duyên Chiêu một cái, lúc mới mở miệng tiếp: " đến để nhập ngũ, hơn nữa còn kết hôn."
Cô vẫn quên mục đích của chuyến .
Thật lâu giáo sư Hồ mới phản ứng . Ông chỉ Tạ Duyên Chiêu giống như sát thần: "Với ? Không hai là em ?"
Tạ Duyên Chiêu trừng mắt giáo sư Hồ.
Nguyễn Minh Phù những lời khó hết: "Chúng là em khi nào ?"
“A chuyện ...”
...
Giáo sư Hồ như á khẩu thể gì thêm, hận thể bắt Cố Thanh Tùng hung hăng đánh một trận.
“Thật đáng tiếc.”
Cũng là đang tiếc nuối hạt giống vất vả lắm mới tìm thấy lập gia đình, là tiếc nuối việc cô gả cho một Hắc Diện Thần.
Dù đây cũng là lựa chọn cá nhân của cô, giáo sư Hồ thuyết phục cô nữa.
"Đồng chí Nguyễn, công việc phiên dịch như , còn thể tìm cô nữa ? Đương nhiên, chúng sẽ trả tiền nhuận bút theo giá thị trường."
Có tiền mà kiếm chính là tên ngốc!
Đến một nơi xa lạ, Nguyễn Minh Phù đang lo lắng thế nào để kiếm tiền, ai ngờ chuyện giải quyết ngay lập tức.
“Đương nhiên thể.”
Hai nhanh chóng trao đổi địa chỉ cho .
Nguyễn Minh Phù địa chỉ của ở , cứ để đàn ông thối Tạ Duyên Chiêu .
Cô chữ giấy.
Cứng rắn lực, vài chữ còn mang theo nhuệ khí như .
Chữ " đàn ông thối" hóa là như , Nguyễn Minh Phù đột nhiên nỡ đưa tờ giấy cho giáo sư Hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-131.html.]
Lúc gần , giáo sư Hồ đưa cho cô một phong bì, bên trong chứa hai mươi tệ.
Điểu khiến Nguyễn Minh Phù vô cùng vui vẻ.
Đây là khoản tiền thứ hai mà cô tự kiếm .
Nếu bây giờ bà Loan cô thể tự kiếm tiền nuôi sống bản , còn cảm động .
…
Sáng sớm hôm , Nguyễn Minh Phù tỉnh dậy.
Hôm qua cô nhận tiền, khiến cô kích động. Sớm phiên dịch thể kiếm tiền như , cô việc từ sớm .
Tạ Duyên Chiêu tỉnh dậy từ lâu, đang thu dọn hành lý.
Lúc xuống xe lửa, Tạ Duyên Chiêu che chở cho Nguyễn Minh Phù, xách đồ trong tay còn.
Hứa Chư đặt đồ trong tay lên mặt đất, đến ở trạm xe: "Cũng đón chúng đến ?"
“Chắc là nhanh như , chờ một chút .”
Nguyễn Minh Phù mặc một chiếc váy, lặng lẽ sang một bên, đang chuyện thì cắt ngang.
“Nguyễn Minh Phù, đúng là cô !”
Nguyễn Minh Phù đầu .
Người nọ chính là tiểu mập mạp lúc đụng ngã cô, đó trắng trẻo mập mạp còn mấy phần đáng yêu.
Mà bên cạnh phong cách khác với .
Cả đều phong nhã, mi thanh mục tú, cực kỳ giống với hậu thế của mỹ nam nổi tiếng. Anh cao hơn tiểu mập mạp một cái đầu, chân mang giày da, tóc cũng chải chỉnh tề.
Nguyễn Minh Phù về phía hai : "Anh là?”
Trong trí nhớ của cũng bóng dáng của Nguyễn Minh Phù.
Tiểu mập mạp gãi đầu, mặt lộ nụ thật thà:
"Cậu quên ? Từ tiểu học đến trung học chúng vẫn luôn học chung một trường, tên là Lý Tranh."
Hứa Chư mới : "Duyên phận sâu đậm thật đó.”
“Lý Tranh?”
Nguyễn Minh Phù cẩn thận nhớ , lúc mới nhớ rốt cuộc Lý Tranh là ai.
là bạn của nguyên chủ.