----
Cô nhanh chóng sửa sang váy , lúc mới mở miệng với bên ." Được , thôi.”
Tạ Duyên Chiêu vẫn bất động.
Anh ung dung chằm chằm Nguyễn Minh Phù, đó vươn bàn tay thon dài đặt vai.
Cô gái nhỏ là một sĩ diện.
Nếu dấu vết thấy, cô nhất định sẽ tức giận đầu sỏ gây nên. Vì cuộc sống của , vẫn là nhắc nhở một chút thì hơn.
Lúc đầu Nguyễn Minh Phù còn hiểu ý, đó mới phản ứng .
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận trừng mắt Tạ Duyên Chiêu.
Đàn ông tồi!
Đều tại !
Chỗ dấu răng cực kỳ hổ, vặn kẹt ở phía cổ áo. Lúc càng kem che khuyết điểm, che cũng che như thế nào.
Nhất là lát nữa còn khỏi nhà, nếu thấy, cô còn sống .
Nguyễn Minh Phù tức giận trừng mắt Tạ Duyên Chiêu." ... Đều là của !"
Ai ngờ Tạ Duyên Chiêu da mặt dày như kẻ trộm!
Cả chút chột , thản nhiên. Khi Nguyễn Minh Phù trừng mắt, còn nhếch môi với cô.
Nguyễn Minh Phù." ......”
Hận thể cắn c.h.ế.t .
Đồ chó!
Cô cảm thấy đàn ông tồi đổi.
Trước mặc dù đàn ông tồi háo sắc đối với cô nhưng bình thường, hiện tại thì ...
Mắt thấy Nguyễn Minh Phù ở trong phòng bệnh căng thẳng đến độ xoay quanh, trong con ngươi đen như mực của Tạ Duyên Chiêu hiện lên một sự bất đắc dĩ.
Anh dậy, lấy một chiếc khăn lụa màu sáng từ đống đồ mua lúc .
Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng ngời.
Cô cầm khăn lụa đến gương khoa tay múa chân vòng quanh cổ." Ai nha, , cái đơn giản quá, lấy một cái khác qua đây.”
Tạ Duyên Chiêu nhận lấy, lấy một cái khác từ bên trong .
"Cái thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-106.html.]
Nguyễn Minh Phù còn chả đầu , cầm lấy một cái.
"Màu sắc của cái cũng ."
Đây cũng là một chiếc khăn lụa màu sáng, nhưng chất liệu bằng chiếc . Phối với chiếc váy cô, che dấu vết cổ , thể cho chiếc váy trở nên khác biệt.
Quả thực cần quá .
Dấu vết cổ cô cũng biến mất nhiều lắm, tuy rằng vẫn mơ hồ thể thấy , nhưng đáng sợ như .
Nguyễn Minh Phù hài lòng trong gương.
"Đi thôi?"
Trong mắt Tạ Duyên Chiêu mang theo ngạc nhiên.
Anh sớm Nguyễn Minh Phù xinh , nhưng mỗi đều thể cô cho kinh ngạc.
Anh che giấu cảm xúc trong mắt, đến bên cạnh cô.
Trong gương phản chiếu bóng dáng hai , nam cao lớn, nữ nhỏ nhắn xinh xắn, cùng một chỗ dĩ nhiên là một sự hài hòa c.h.ế.t tiệt.
“Đi thôi.”
……
Nguyễn Minh Phù cho rằng Tạ Duyên Chiêu sẽ đưa cô rời khỏi bệnh viện, cô còn cố ý mang giày nhỏ, nhưng ngờ ngay cả tòa nhà cũng xuống, rẽ trái rẽ một hành lang, một lát liền dừng một gian phòng bệnh.
“Qua đây.”
Tạ Duyên Chiêu ở cửa, nhướng mí mắt cô một cái.
Nguyễn Minh Phù nghi hoặc .
Người đàn ông tồi gì.
Cô do dự một lúc, lúc mới qua.
Không thì thôi, dáng vẻ của đàn ông tồi phỏng chừng cũng là nhân vật quan trọng gì.
Tạ Duyên Chiêu định gõ cửa, dường như tâm linh tương thông, cửa từ bên trong mở .
Nguyễn Minh Phù mở to đôi mắt hoa đào xinh , tò mò qua.
Lại thấy bên trong cửa là một bà cụ bốn năm mươi tuổi, hình đẫy đà, mặc một chiếc áo blouse màu xanh da trời cũ, tóc chải chỉnh tề, là một chu đáo. Trên lưng bà còn đeo tạp dề, tay cầm một miếng vải, đoán chừng là thím chăm sóc.
Nguyễn Minh Phù ngốc.
Thời buổi thể mời chăm sóc, đều là bình thường.
Ngay cả phận của sắp gặp mà đàn ông tồi cũng cho cô , dẫn cô tới, sợ để cho cô đến đắc tội lớn ?