Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 75: Họ mới giống một nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:32:37
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước chân Lâm Thanh Bình chậm dần.
Giọng của Vũ Thiên Kiều vang lên nữa, "Mấy đàn ông bọn họ, nghĩ vấn đề đơn giản quá!"
"Chị ơi, chị xem, liệu Cố Đoàn trưởng ..." Trong giọng Mai Lệ chất chứa đầy lo lắng.
"Ai mà chứ!" Vũ Thiên Kiều đáp, "Điều kiện gia đình của Thanh Bình quả thực kém hơn một chút, Cố Đoàn trưởng đó đối mặt với vấn đề chuyển ngữ , nếu chuyển ngữ, thì... còn nghi ngờ gì nữa, Lục Mỹ Chi thể giúp tiền đồ hơn."
Thì là ...
Cố Quân Thành rốt cuộc đối mặt với chuyển ngữ ?
Vậy , sự tồn tại của cô, kỳ thực là ảnh hưởng đến tiền đồ của Cố Quân Thành?
"Chị ơi, chị nghĩ Cố Đoàn trưởng sẽ chê Thanh Bình ?" Giọng điệu của Mai Lệ chút phẫn nộ, "Hừ, dù em cũng coi Thanh Bình là bạn ! Nếu Cố Đoàn trưởng thật sự Thanh Bình nữa, ... Vũ Thiên Bình đừng hòng yên !"
Vũ Thiên Kiầu ngạc nhiên, "Chuyện liên quan gì đến Thiên Bình ? Lại vạ lây ?"
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ai Vũ Thiên Bình là hạng như ?" Trong giọng điệu bực bội của Mai Lệ phảng phất sự ngây thơ của một cưng chiều.
Là sự ngây thơ đích thực, thứ ngây thơ đỗi quý giá.
Không như cô, bên trong là một tâm hồn già cỗi từng trải bao thăng trầm.
Dù thế nào nữa, cô vẫn cảm ơn Mai Lệ, thẳng thắn và đơn giản về phía cô như , hề chê cô là một cô gái nhà quê chất phác.
Lâm Thanh Bình im nhúc nhích, cho đến khi giọng của Vũ Thiên Kiều và Mai Lệ dần xa mới chạy xuống lầu, hô lớn tên họ đuổi theo, trả chìa khóa.
Ánh mắt Mai Lệ cô, chất chứa sự xót xa thôi.
Ngay từ lúc trong phòng bệnh, ánh mắt như .
Chỉ là, lúc đó Lâm Thanh Bình hiểu.
Lâm Thanh Bình mỉm , "Hiện tại em cũng bận lắm, đợi khi Quân Thành đỡ hơn chút nữa, bọn tụ tập uống ."
Ánh mắt Mai Lệ gần như "đồ ngốc" , nhưng vẫn nắm lấy tay cô, "Ừ."
Buổi trưa, Lâm Thanh Bình đến nhà ăn mua cơm.
Mua cơm xong, khi trở về, đến cửa phòng bệnh, cô thấy trong phòng tiếng chuyện thuộc về căn phòng , xen lẫn cả giọng của Cố Quân Thành.
Cô bước , trốn bên ngoài cửa, trong.
Nhìn thấy bên giường Cố Quân Thành ba , cô gái trẻ cô từng gặp, và một nam một nữ hai trung niên, trông như bố của cô gái.
Bốn cùng rôm rả, Cố Quân Thành cũng hỏi đáp, khác với vẻ ít lời thường ngày.
Người phụ nữ trung niên mang theo một phích giữ nhiệt, từ trong phích múc một bát canh gà, đưa cho Cố Quân Thành, "Quân Thành, còn nóng nữa , thử xem."
"Cảm ơn bác gái." Cố Quân Thành cầm lấy bát, uống từng ngụm một.
"Với còn khách sáo gì nữa?" Người phụ nữ trung niên ôn hòa, "Trước đây thường xuyên đến nhà ăn uống đấy thôi, giờ xem chúng như ngoài ? Còn cảm ơn?"
Người đàn ông trung niên lên tiếng, "Còn nữa, lúc đó tiểu Cố ít đau đầu vì hai đứa trẻ nhà ."
Vân Vũ
"Làm gì chuyện đó? Hồi nhỏ em ngoan lắm mà! Toàn là trai nghịch ngợm thôi!" Cô gái vui, bĩu môi.
"Em còn tinh nghịch hơn cả trai! Cũng may lúc đó tiểu Cố chịu đựng hai đứa!" Người phụ nữ trung niên chấm nhẹ trán cô gái.
"Được , đang ở bệnh viện đấy, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, đừng ồn ào nữa. Chúng thăm một chút , đừng ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ, cũng đừng gián đoạn việc dưỡng bệnh của bệnh nhân." Người đàn ông trung niên lên tiếng.
"Em ồn ào ..." Cô gái lẩm bẩm, còn chu môi với Cố Quân Thành, " ? Anh Cố? Em ngoan nhất mà!"
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Quân Thành lúc thoáng hiện nụ ấm áp, "Ừ, Tiểu Mỹ vẫn luôn ngoan."
Hả...
Lâm Thanh Bình hồi tưởng , hình như, Cố Quân Thành bao giờ với cô như , ngược thì mắng mỏ nhiều hơn.
Cô gái mắt , một cái gia cảnh ưu tú, ngoan ngoãn kiều diễm, là một cô gái 20 tuổi đích thực...
Còn cô, một lão bánh bao 68 tuổi trọng sinh trở về, việc gì cũng hung hãn và thô bạo, thể ngoan ngoãn dịu dàng như thế chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-75-ho-moi-giong-mot-nha.html.]
Cho dù thỉnh thoảng mặt Cố Quân Thành cũng lúc nũng mềm yếu, nhưng như cũng giả tạo ?
Người phụ nữ trung niên con gái bằng ánh mắt trìu mến, mắng yêu, "Chỉ em là tinh nghịch thôi, Cố thể gì em chứ? Chẳng lẽ bảo em ngoan ?"
Bốn bên trong đều .
Cảnh tượng như , trông thực sự giống, giống một gia đình...
Lâm Thanh Bình cảm thấy trong mắt như mọc lên một cái gai, hình ảnh của bốn dần mờ .
Cũng thôi...
Cô cũng nữa...
Lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, ngoài tòa nhà nội trú.
Dù thì, lúc bên trong nhiều như , cũng cần đến cô.
Đứng bên ngoài một lúc, cuối cùng, cô thấy ba bước từ tòa nhà nội trú, cô gái khoác tay bố, khoác tay , mặt tươi rạng rỡ.
Quả thực là một gia đình hạnh phúc.
Trên tay cô gái còn xách hai chiếc phích giữ nhiệt, xem đều ăn hết sạch .
Đợi họ xa, Lâm Thanh Bình mới lên lầu , khi trở phòng bệnh, mặt cô nở nụ tươi.
Như hề chuyện gì xảy , cô đặt cơm xuống, xem t.h.u.ố.c trong chai truyền của , vẫn còn một nửa!
Thấy đang dựa , cô khẽ hỏi , "Cố Quân Thành, xuống ?"
Anh lắc đầu.
"Được thôi, khi nào thì gọi em." Lâm Thanh Bình chỉnh chiếc gối đầu cho , xuống ăn cơm.
Cô mua hai suất cơm, nhưng rõ ràng, cần nữa .
Cơm trắng thì cô chắc chắn ăn hết nhiều như , chỉ lấy một nửa, nửa còn để tối ăn .
Thức ăn thì nhiều, và trong đĩa thịt xào còn cả thịt mỡ.
Cô nhíu mày, đành cố gắng ăn !
Tổng thể vứt chứ? Năm đó, lãng phí thực sự đáng hổ, , lãng phí ở năm nào cũng đáng hổ.
Lần cô đến, những mang theo cuốn vẽ mẫu thiết kế mùa thu, mà còn mang theo mấy cuốn sách.
Đã là tháng tư , còn bao lâu nữa là đến kỳ thi đại học, tuy cô tự tin, nhưng vẫn là ôn luyện nước đến chân mới nhảy, xem sách để tránh bỡ ngỡ.
Hình như cách chữa lành của cô là phân tâm việc khác.
Không sự nghiệp thì cũng là học nghiệp.
Chỉ cần dốc tâm sự nghiệp hoặc học nghiệp, là thể tạm thời quên một chuyện chứ?
Vừa ăn cơm xem sách, vội vàng, ăn hết sạch nửa suất cơm và tất cả thức ăn.
Cô gấp sách , đậy nắp nửa suất cơm còn , nhanh chóng rửa bát trở về, đó, xuống tiếp tục xem sách.
Cô hề phát hiện, ánh mắt Cố Quân Thành luôn cô.
Cho đến bây giờ, vẫn đang cô.
Còn Lâm Thanh Bình thì đang xem một bài toán, nhíu chặt mày.
Kiếp cô học mấy năm chính quy, dù tham gia các lớp tại chức, cũng chủ yếu là khối xã hội, môn Toán mãi vẫn là điểm yếu.
Cầm giấy bút, tính toán say sưa, vẫn thể giải , thời gian thì trôi qua từng chút một.
Người giường bệnh cuối cùng cũng gọi cô, "Lâm Thanh Bình."