Món ăn trưa sắp xong , Chu Đình Đình rửa nôi, múc một thìa mỡ heo rán đó, cho nồi, gặp nóng liên tan chảy.
Cho hành gừng tỏi phi thơm, Chu Đình Đình chuẩn cho dưa cải rửa sạch ba nồi.
Dưa cải nồi, liên kêu lách tách, xào qua hai lân, mùi thơm lập tức bốc lên. "Ăn cơm thôi!"
Canh đậu xanh Chu Đình Đình vớt hết đậu xanh , nước canh còn , Chu Đình Đình định để nguội, tìm một ống tre cho Hoắc Thanh Minh mang theo xe uống.
Hai xuống, Chu Đình Đình với Hoắc Thanh Minh: "Chiêu nay đừng theo em đến sân phơi nữa, đến nhà đại đội trưởng nghỉ ngơi một lát, dưỡng sức, lát nữa còn bắt xe."
"Ừm,' Hoắc Thanh Minh Chu Đình Đình với ánh mắt đầy lưu luyến: "Chưa , bắt đầu nỡ ."
Chu Đình Đình bật : "Ô, bây giờ miệng lưỡi ngọt ngào ? Đến đây để em xem nào."
Em đừng lúc nào cũng như , Hoắc Thanh Minh do dự: "Anh cũng nên gì nữa."
Phải , đây đều là những lời chuẩn sẵn!
Chu Đình Đình: "2"
Cô ngớ : “Anh gì cơ?”
Hoắc Thanh Minh ngẩn , mặt đỏ bừng: "Hả? Không gì, ăn cơm nhanh , ăn xong , em còn thể ngủ một lát."
‘Được thôi.’
Ăn uống no nê, Chu Đình Đình về phòng ngủ, giường đất tuy hỏng, nhưng ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Cô ngủ dậy, Hoắc Thanh Minh biến mất.
Chu Đình Đình dụi mắt, than thở một câu: “Anh như Ngưu Lang Chức Nữ .
Cô dậy , Hoắc Thanh Minh chuẩn đến huyện .
Đi đường, Hoắc Thanh Minh chút thất .
Không nỡ rời xa.
Duỗi một cái, muôn vàn phiền não đều tan biến sạch sẽ.
Chu Đình Đình sảng khoái .
Dù Hoắc Thanh Minh , cuộc sống của cô vẫn tiếp tục.
Không thể vì rời , mà cô mất hồn mất vía, sống uể oải cả ngày.
Không thể như .
Mỗi đều là một cá thể độc lập, ai sống thiếu ai .
Nga
Hơn nữa, Chu Đình Đình còn nhiều việc .
Ví dụ như bây giờ cô đang lén lút cho bụi gai ăn thêm. Thật sự chịu nổi nữa , đây sợ bụi gai mọc quá thu hút sự chú ý, nên mới nhịn gì, ai ngờ, tạo cơ hội cho lũ trộm đó tay.
Không nhịn nữa , vẫn là cho nó uống nhiều thứ , nhanh chóng lớn lên thì hơn.
Đến lúc đó, ai dám trèo tường ý đồ , thì cô sẽ cho gã đến về, biến gã thành nhím, thì cô là Chu Đình Đình!
Chu Ủy Mãnh và Chu Mỹ Mỹ biến mất, Chu Đình Đình nghĩ chắc là chúng lén lên núi .
Bên đều là lãnh địa của sói, Chu Đình Đình cũng lo lắng cho sự an của chúng, cứ việc nghịch ngợm, đến giờ ăn về nhà là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-131.html.]
Cô , đối với hai đứa nhỏ cũng yêu câu gì quá cao.
Chỉ cần trong sân sinh vật sống cùng cô thì cô mãn nguyện .
Những ngày đuổi chim chỉ thú vị lúc ban đầu, về Chu Đình Đình đ.á.n.h đến mức tê liệt, còn thú vị nữa.
Chỉ lũ trẻ trong đại đội vẫn thích thú, thấy chim đ.á.n.h rơi liên hò hét.
Tìm hiểu nguyên nhân gốc rễ, cũng là do nghèo mà .
Nếu nhà nào cũng thịt ăn, thì ai mà thèm để ý đến chim chóc chứ?
Dù bây giờ ở đại đội Đào Nguyên, Chu Đình Đình trở thành đại ca của lũ trẻ, bố ruột chuyện chắc cũng bằng Chu Đình Đình tùy tiện dặn dò.
Tại ?
Đó là đại cai
Con , sinh sùng bái kẻ mạnh.
Huống chỉ là trẻ con, chúng ảnh hưởng bởi các đại hiệp, so với lớn, chỉ hơn chứ kém.
'A a a! Cứu mạng!"
Từ xa chạy đến một đứa trẻ la hét, chạy ba bước thì ngã một , chạy hét: “Cứu mạng!"
Chu Đình Đình thấy cảnh , trong lòng đột nhiên nhớ lân lợn rừng xuống núi.
Tim đập thình thịch.
Cô vội vàng nhảy dựng lên: "Sao ?”
"Rơi xuống sông ."
Chu Đình Đình: ”...'
Cái quái gì .
Ngày nào đại đội Đào Nguyên cũng chuyện, cô chạy qua, như một cơn gió, tiện tay xách con khi bùn mặt đất lên: "Nhanh, cháu chỉ đường, cô đưa cháu đến đó."
"Đi vê phía đông, con suối nhỏ phía đông hu hu hut”
Chu Đình Đình quan tâm gì nữa, chạy như bay, những phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i phía . Hay là chúng cũng qua đó xem ?"
"Xem gì chứ." Một cô gái trẻ xinh trong đội sờ cái bụng nhô lên của , đắc ý: "Chu Đình Đình rôi mà? Chúng còn xem náo nhiệt gì nữa?”
"Nói cũng như ."
Người phụ nữ c.ắ.n hạt dưa, c.ắ.n một miếng, giọng giòn.
Nói rõ ràng: 'Vậy thì thế nào?"
Thấy chuyện với cô , , cũng để ý đến cô , theo.
Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i tuy sốt ruột, nhưng cũng bây giờ thích hợp chạy nhảy, vì chỉ nhanh hơn hai bước, phụ nữ đang c.ắ.n hạt dưa ngẩn .
Sau đó đảo mắt, bĩu môi lẩm bẩm: "Lo chuyện bao đồng gì, thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi."
Tuy , nhưng cô cũng phủi quần áo, dậy theo.
Họ chậm, đợi đến khi cả đám lề mê đến bên suối nhỏ, Chu Đình Đình xuống nước vớt đứa trẻ lên, bây giờ tóc ướt nhẹp, còn khoác áo của một bụng cho.