Đây là đứa con kiểu gì ?! Lão Hạ nuôi đứa con gái tính cách thế ?!
Hạ Lê sắc mặt ông, cảm thấy nếu cô còn tiếp, khả năng cao là cuộc thương lượng sẽ đổ vỡ.
Vì xác nhận đối phương là yêu nước, thì đây là chuyện .
Khí chất của cô trở nên lười biếng vô cùng, cô tựa lưng ghế, lười nhác như một ông chủ lớn: “ hy vọng ông sẽ dàn xếp thỏa những , khiến họ đến phiền nữa, và thả về Đại đội 1 Hải đảo phía Nam.
Nếu ông dàn xếp , sẽ giả vờ đầu hàng, đó tìm một tên đặc vụ, đưa cha cùng nước ngoài. ‘Đất lành chim đậu’, kỹ thuật cao thì ở cũng sống .
tin rằng bất cứ quốc gia nào cũng sẵn lòng đặc cách chiêu mộ .”
Liễu Giang Phong cô , mặt mày tối sầm, suýt nữa thì thổ huyết.
Các quốc gia khác đương nhiên sẽ từ chối!
Dù Hạ Lê thừa nhận, nhưng ông cũng đoán ít nhiều, cô nhóc khả năng cao là sửa thành công chiếc động cơ đó .
Một nhân tài đỉnh cao như , quốc gia nào mà chẳng thèm , chẳng thèm cung phụng, thể từ chối cơ chứ?!
Đây là đứa con kiểu gì ?! Lão Hạ nuôi đứa con gái tính cách như thế ?!
“Cho dù cô yêu nước, cha cô cũng sẽ đồng ý !”
Hạ Lê bĩu môi, vẻ mặt chẳng hề bận tâm: “ thể đ.á.n.h ngất ông .”
Liễu Giang Phong cảm thấy tim như nghẽn , cuối cùng ông cũng hiểu tại mỗi thẩm vấn bước khỏi phòng của Hạ Lê đều vẻ mặt bực bội đến mức đập tường.
Đây chính là kẻ khả năng khác tức c.h.ế.t mà đền mạng đây mà!
Ông hít một thật sâu, nghiến răng tức giận : “ là đến giúp cô!”
Sao biến thành cô đang chèn ép ông ?!
Hạ Lê vô tư: “ thích bắt nạt những lương thiện.”
Liễu Giang Phong:…
Hạ Lê tính toán rằng Liễu Giang Phong là về phía Hạ Kiến Quốc, vô cùng yêu nước, cuối cùng nhất định sẽ giúp cô.
Bất kể Liễu Giang Phong gì, cô cũng chỉ vòng vo mãi một câu, tuyệt đối nhân nhượng.
Liễu Giang Phong thấy rõ Hạ Lê thực sự thể chuyện hoang đường như đ.á.n.h ngất Hạ Kiến Quốc đưa cả nhà sang nước khác, ông thể nào trơ mắt cô đưa cả nhà đầu hàng địch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-136.html.]
Trong lòng uất nghẹn thôi, ông chỉ thể dốc hết sức để giúp cô đạt yêu cầu.
Ba ngày , Hạ Lê gặp Phúc Thành với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, trông như phận hành hạ đến còn hình , tinh thần cực kỳ kém.
Cô châm chọc một câu: “Mấy ngày nay ngủ ngon ?
Tối đến đừng quá lao lực nha.”
Nếu sợ đ.á.n.h Hạ Lê, Phúc Thành thực sự tát cho cô một cái đầu, khiến phụ nữ miệng lưỡi sắc sảo lập tức câm miệng.
Anh nghiến răng nghiến lợi : “Cô thực sự vì cái gì mà mất ngủ ?!
Không ngờ, đồng chí Hạ là bản lĩnh phi thường đến , thể khiến Sư trưởng Liễu, luôn giữ thái độ trung lập, can thiệp và thu xếp cho cô đến nông nỗi . là mắt mù rõ !”
Hạ Lê gật đầu tỏ vẻ tán đồng, giọng điệu chân thành: “Thẩm tra viên gì cũng đúng cả.
Anh nên ăn thêm cá , sẽ cho đôi mắt.
Dù thì, thanh niên như , chẳng bao giờ phản bác khác, còn thích thuận theo ý họ mà tìm cách giải quyết vấn đề, cũng chẳng còn nhiều .
Thẩm tra viên, còn hỏi gì nữa ?
Gà Mái Leo Núi
Nhanh lên nhé, ngày mai về nhà .”
Phúc Thành:…
Người phụ nữ cái miệng như , rốt cuộc thế nào mà sống đến tận bây giờ mà ai đ.á.n.h c.h.ế.t ?!!
Chỉ một ngày, hơn chín trăm ba mươi liên hệ với Hạ Kiến Quốc đây vẫn điều tra rõ, giờ phút cũng nên hỏi thêm gì nữa.
Để Hạ Lê thoải mái, chỉ thể hỏi hỏi nhiều câu hỏi sắc bén, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng việc suýt chút nữa tự tức c.h.ế.t.
Đến tối, đành thả .
Trước khi , lạnh lùng với Hạ Lê: “Cô sẽ trả giá cho những gì cô trong mấy ngày qua!”
Hạ Lê ôm chặt túi tiền, nở nụ tươi rói, một câu tức c.h.ế.t đền mạng: “Đừng mà mơ! Đã giấy cam kết tự nguyện tặng , gì cũng trả tiền đó !”
Phúc Thành:…
Lão t.ử cô trả tiền ? Lão t.ử là mạng của cô cơ!!!