Kim Tú Châu , kinh ngạc nhướng mày.
Những chuyện là bà ngoại Phương Mẫn kể. Bà ngoại cô quen nhà của Giang Minh Xuyên. Ngôi nhà kiểu Tây gần nhà bà ngoại chính là của Giang Minh Xuyên. Cũng giờ còn thuộc về Giang Minh Xuyên .
Bà ngoại còn định giới thiệu Giang Minh Xuyên cho cô. Ông ngoại đồng ý, bảo Giang Minh Xuyên ít , buồn tẻ. Cô cũng nhiều, hai câm lặng với thì thành cặp câm ? Hơn nữa, nhà cha nuôi Giang Minh Xuyên lắm chuyện rắc rối. Tính cô đơn giản, dễ bắt nạt.
Bà ngoại nghĩ cũng thấy , cuối cùng chọn Chính ủy Chúc cho cô.
Giờ nghĩ , hai cụ già tuổi cao còn lo cho , thật hiếu thảo.
Phương Mẫn kể hết những gì cho Kim Tú Châu. Trong mắt khác, cha nuôi Giang Minh Xuyên . ông bà ngoại cô nghĩ . Vì thế, cô lắm lời nhắc một câu: "Em mà thì nhất nên đề phòng."
Phương Mẫn từng ai, nên xong ngượng mà cúi đầu.
Kim Tú Châu ý của cô, mỉm : "Yên tâm, em bao giờ chịu thiệt."
Phương Mẫn gật đầu, nghĩ đến cảnh tượng , thấy lý. Kim Tú Châu giỏi hơn cô nhiều.
Ăn gần xong, bỗng lầu vang lên tiếng cãi vã. Cả bàn bốn theo phản xạ dừng đũa.
Tiếng quá lớn, cũng khó. Đã bà lão dùng giọng the thé mắng ——
"Chỉ bắt nạt bà già tính tình thôi! Mày xem, lấy lâu thế mà bụng chút động tĩnh, còn mất mặt tao. Mày còn mặt mũi nào?"
"Đây là nhà tao, mày ăn bám nhà tao, ăn còn mang theo cái đuôi. Cháu đích tôn tao còn ăn đường, mà nó ngày nào cũng ăn. Lấy tiền của con trai tao nuôi con khác, mày hổ thế?"
"Lưu Hồng Nguyệt cái yêu tinh hại đó, thật thể thấy nhà tao . Giờ báo ứng chứ? Đồ vô lương tâm, gặp chuyện cũng dám . Cũng chỉ Kim Tú Châu cái đồ ngốc đó tin chuyện ma quỷ của mày. Theo tao, gì chuyện Lưu Hồng Nguyệt tố cáo, rõ ràng là mày giở trò lưng……"
Chưa hết, lầu bỗng "Rầm" một tiếng lớn, cùng với tiếng "Á" của bà lão hù.
Hẳn là cái gì đó rơi xuống đất. Ở lầu, Kim Tú Châu và cảm nhận rõ. Hạ Nham còn rơi cả đũa trong tay.
Phương Mẫn tròn mắt.
Kim Tú Châu bình tĩnh an ủi cô: "Quen thì đỡ. Chị ăn cơm ."
Phương Mẫn: "……"
Ăn xong, Kim Tú Châu tiễn Phương Mẫn cửa. Nhìn cánh cửa nhà bên đóng , cô định đóng cửa nhà , nào ngờ thấy tiếng bước chân lầu. Ngẩng đầu lên, cô thấy Triệu Vận mặt âm trầm, ôm con gõ thình thịch bước xuống.
Trên lầu, bà lão mở cửa mắng: "Mày tưởng mày là dọa tao ? Có bản lĩnh thì đừng trở về, đồ chổi!"
Triệu Vận cũng thấy Kim Tú Châu, bước chân khựng , cúi đầu nhanh chóng bỏ .
Đứa con gái trong lòng cô thút thít, ôm lấy , giọng nức nở: "Bà nội thích con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-82.html.]
Đi xa , Kim Tú Châu vẫn còn thấy Triệu Vận nhỏ: "Bà bà nội của con..."
Kim Tú Châu đóng cửa , bảo hai đứa trẻ đang xem náo nhiệt chạy bài tập, còn thì dọn chén đũa.
***
Nửa đêm, Kim Tú Châu đẩy tỉnh. Cô mơ màng mở mắt mép giường, nhận là con gái, giọng khàn khàn hỏi: "Sao thế?"
Phó Yến Yến nhíu mày : "Lúc nãy gõ cửa."
Kim Tú Châu sững sờ, theo phản xạ dậy vểnh tai , thấy gì. Cô con gái.
Phó Yến Yến khẳng định: "Thật sự ."
Kim Tú Châu nghĩ một chút, liền dậy, chuẩn ngoài xem.
Cô tùy tiện khoác một chiếc áo khoác lên . Phó Yến Yến theo . Đến phòng khách, cửa thật sự đập ầm ầm từ bên ngoài, ngắt quãng, như còn sức lực.
Kim Tú Châu đầu óc lập tức tỉnh táo. Cô cẩn thận tới cửa hỏi: "Ai đó? Nửa đêm ngủ, việc gì ."
Phó Yến Yến kéo sợi dây đèn tường. Phòng khách bỗng sáng rực.
Kim Tú Châu thấy gan cũng lớn hơn, hỏi nữa: "Ai ở ngoài đó? Đừng giả thần giả quỷ, gọi đấy."
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một giọng yếu ớt: "Dì... là cháu... Dương Anh Hùng..."
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến . Phó Yến Yến nhíu mày : "Hình như là ." Con bé nhận giọng.
Đang định mở cửa, thì Kim Tú Châu yên tâm hỏi : "Chỉ một cháu thôi ?"
Phó Yến Yến dừng tay.
Bên ngoài, Dương Anh Hùng một lúc lâu mới trả lời: "Một ... Dì... cháu khó chịu quá... Đầu cháu đau lắm..."
Kim Tú Châu sắc mặt nghiêm túc . Cô kéo Phó Yến Yến đang phía , tự mở cửa.
Phó Yến Yến ngơ ngác bóng lưng .
Cửa mở, ánh sáng từ phòng khách chiếu ngoài. Họ thấy Dương Anh Hùng đất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt cũng mở nổi.
Kim Tú Chân nhanh chóng bước tới đỡ bé dậy, sờ trán , phát hiện nóng ran: "Cháu sốt ?"
Dương Anh Hùng ý thức mơ hồ: "Cháu ... Khó chịu quá... Bà nội thèm quan tâm cháu... Cháu đành xuống tìm các dì..."
Kim Tú Châu đỡ lên ghế: "Cháu đợi chút, dì mặc quần áo xong đưa cháu bác sĩ."
Dương Anh Hùng mơ màng đáp.