Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 469: Kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:08:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa cạn lời hết sức.

 

"Hai cộng hơn trăm tuổi , đừng so đo mấy cái ? Có ấu trĩ cơ chứ?"

 

Tiêu Chính cho là đúng.

 

Thế gọi là ấu trĩ ?

 

Cái gọi là tôn nghiêm của đàn ông!

 

Tiêu Chính chằm chằm Hứa Khôn sân khấu, đợi Hứa Khôn phát biểu xong, ông thở phào nhẹ nhõm: "Vợ, lão lắp ba , lòng tin vượt qua lão ."

 

An Họa: "... Cố lên."

 

Tiêu Chính tự tin tràn đầy bước lên sân khấu.

 

Tiêu Chính quả thật hạ khổ công, học thuộc lòng bài phát biểu văn vẻ làu làu, nhưng Hứa Khôn chằm chằm, ông vẫn quên mất một từ.

 

Tuy nhiên từ ảnh hưởng đến bài, ông thì chẳng ai .

 

Tiêu Chính xong, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mấy lão chiến hữu của ông và Hứa Khôn đều :

 

"Lão Tiêu giờ còn hơn cả lão Hứa, cái vẻ tự tin kìa, lưu loát !"

 

"Chắc chắn là do vợ dạy !"

 

"Lão Hứa lời vợ nên mới tụt lão Tiêu đấy?"

 

Tiêu Chính đắc ý với Hứa Khôn một cái.

 

Hứa Khôn phục, lầm bầm c.h.ử.i thề: "Có gì mà đắc ý, chẳng chỉ học thuộc mấy câu văn chua loét thôi ?" Nói trừng mắt con trai thứ hai, "Đều tại mày, cái bài quái quỷ gì, khó thuộc c.h.ế.t ."

 

Hứa lão nhị thật thà : "Bố, con văn bạch thoại, còn dễ hiểu hơn bài của chú Tiêu nhiều."

 

"Mày còn nữa !" Hứa Khôn tức điên, thằng con giữ chút mặt mũi cho bố nó ?

 

Hứa lão nhị tủi ngậm miệng .

 

Chị cả Hứa bất mãn với Hứa Khôn: "Ông phát cái tính gì đấy hả? Hôm nay là ngày vui của thằng ba, ông phân biệt cảnh ?"

 

Hứa Khôn há miệng, phát hiện cãi .

 

nhanh, ông nở nụ : "Không , lão Tiêu học thuộc bài phát biểu giỏi hơn thì ích gì? Nhà họ Hứa chả rước con gái lão về ? Nhà thêm , nhà lão mất con gái, hê hê, chịu thiệt là lão !"

 

Hứa lão nhị : "Bố, lời cũng thể chắc như thế. Con thấy chú ba đối với Tư Tề là gọi bảo , chừng là nhà mất con trai, nhà chú Tiêu thêm con rể, là nhà họ thêm đấy."

 

Hứa Khôn Hứa lão nhị.

 

Cái thằng con trời đ.á.n.h !

 

Hứa lão nhị yếu ớt hỏi: "Bố, bố con như thế gì?"

 

Hứa Khôn: "Tao đang nghĩ xem mày rốt cuộc con đẻ tao ."

 

Chị cả Hứa nổi đóa: "Ông ý gì? Nó là đẻ , con ông thì là con ai?"

 

Hứa Khôn chỉ Hứa lão nhị: "Bà xem cái bộ dạng chuyên bóc mẽ của nó xem, giống chuyện con đẻ ?"

 

Chị cả Hứa: "Nó cũng chẳng sai, ông sang bên mà xem."

 

Hứa Khôn theo hướng tay vợ chỉ, chỉ thấy Hứa Thừa Chí đang mặt Tiêu Chính tít mắt, vẻ mặt đầy lấy lòng.

 

"Thằng nhãi ... Thằng nhãi bao giờ với như thế..." Hứa Khôn cảm thấy đau tim, thêm cả chua xót.

 

Chị cả Hứa thì nghĩ thoáng: "Thừa Chí từ nhỏ là đứa trẻ già tuổi, trẻ tuổi mà chẳng mấy sức sống. Hiếm khi thấy nó bộ dạng , thấy , nó lấy cô vợ là lấy đúng , uổng công ông nhớ thương bao nhiêu năm nay."

 

Hứa Khôn thầm nghĩ, lời thì sai, nhưng ông ghen tị.

 

Hứa Khôn ghen tị, Tiêu Chính vui vẻ. Ông với Hứa Thừa Chí: "Các con kết hôn , nhưng Tư Tề vẫn là con gái nhà họ Tiêu, con chịu khó cùng Tư Tề về nhà thăm nom, kẻo các con nhớ."

 

Hứa Thừa Chí gật đầu hứa hẹn: "Con sẽ thế ạ, bố."

 

Nghe tiếng "bố" , trong lòng Tiêu Chính sướng rơn.

 

Không ngờ gả Tư Tề cho con trai Hứa Khôn, còn biến con trai Hứa Khôn thành con , cái khác gì cướp đồ của Hứa Khôn ? Ha ha, sướng!

 

Tiểu Ngư Nhi giơ DV gần: "Chị Viên Viên, Thừa Chí, ống kính nào."

 

Tiêu Chính nhắc: "Anh Thừa Chí gì nữa, gọi là rể."

 

Tiểu Ngư Nhi lời: "Anh rể hai, hôm nay là ngày vui của , ?"

 

"Muốn ..." Hứa Thừa Chí Tư Tề bên cạnh, "Chỉ cảm ơn bố , cảm ơn bố vợ, quan trọng nhất là cảm ơn Tiểu Ngư Nhi, tác hợp thì khả năng như ý nguyện thuận lợi thế . Đương nhiên quan trọng nhất là cảm ơn Tư Tề, cảm ơn cô chọn ."

 

Tư Tề rạng rỡ: "Bảo cảm nghĩ tân hôn mà cứ như phát biểu nhận giải thưởng ."

 

Hứa Thừa Chí: "Thì đây chẳng là nhận giải , giải thưởng quan trọng nhất cuộc đời ."

 

Tiếu Nãi Hứa Thừa Chí: "Vốn tưởng nghiêm túc, ngờ dỗ vợ còn giỏi hơn cả ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-469-ket-thuc.html.]

Tiểu Ngư Nhi chĩa máy Tiếu Nãi, hỏi: "Anh cả dỗ vợ ạ?"

 

Tiếu Nãi một tay đút túi quần, sang Hạ Tòng Quân: "Cái hỏi chị dâu em."

 

Tiểu Ngư Nhi sang Hạ Tòng Quân.

 

Hạ Tòng Quân đỏ mặt: "Đừng chị mà Tiểu Ngư Nhi, chị Viên Viên với rể hai ."

 

"Thế chị trả lời câu hỏi của em ."

 

Hạ Tòng Quân thấy ánh mắt đều đổ dồn , thẹn thùng cực kỳ, ngại ngùng mở miệng.

 

Tiếu Nãi thấy thế vội bước lên một bước, nắm lấy tay vợ, đó với ống kính: "Anh tự thấy cũng dỗ vợ, nhưng cảm giác so với Tống Dực và Thừa Chí thì chịu thua một bậc."

 

Tống Dực chỉ , còn Hứa Thừa Chí thì : "Luận về khoản dỗ vợ, em vẫn là lính mới, chắc chắn so với các lão luyện , em còn tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến bộ."

 

Mọi hẹn mà cùng đưa mắt về phía Tiêu Chính. Trong cái nhà dỗ vợ nhất, bố mà nhận hai thì ai dám nhận một.

 

"Anh rể hai đúng ạ!" Tiểu Ngư Nhi phụ họa.

 

Hứa Thừa Chí hỏi Tiểu Ngư Nhi: "Sao lúc em gọi chị thì theo thứ tự, đến lượt rể bắt đầu phân lớn nhỏ thế?"

 

Tống Dực nhướng mày trêu: "Cậu mới cửa khiêu chiến địa vị của ?"

 

Hứa Thừa Chí : "Em ý đó."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Tư Hiền giúp Tiểu Ngư Nhi trả lời: "Trong lòng Tiểu Ngư Nhi nhà chỉ tính theo thứ tự , tính theo tuổi tác, đúng ?"

 

Tiểu Ngư Nhi: "Chuẩn luôn! Anh rể cả cửa là lớn, rể hai cửa là nhỏ."

 

Hứa Thừa Chí: "Lời lạ ghê..."

 

"Có gì mà lạ, đây là logic của em!" Tiểu Ngư Nhi chuyển máy sang Tống Dực và Tư Hiền: "Chị Đoàn Tử, rể cả, nhanh nào, đến lượt hai chuyện."

 

"Nói gì đây?" Tống Dực hỏi.

 

"Tùy tiện gì cũng , em đang ghi cuộc sống mà."

 

Tống Dực nghĩ nghĩ, nắm bàn tay nhỏ của bé Thuần Hi trong lòng, cùng Tư Hiền đang bế Thuần Nghị vẫy tay chào ống kính: "Nào, chúng chào cuộc sống một cái nào."

 

Thuần Hi và Thuần Nghị một tuổi đang là lúc tò mò với thứ, thấy cái máy DV mặt liền với tay bắt lấy.

 

Tư Hiền ngăn , bảo: "Nói theo nào, xin chào cuộc sống."

 

Thuần Hi phát âm rõ ràng hai chữ "Xin chào".

 

Thuần Nghị miệng bi bô mấy cái vẫn nặn hai chữ "cuộc sống", thế là trề môi định , còn chỉ tay chị gái, như chị gái cướp mất từ "xin chào" dễ , để cho nó hai từ khó, nó tủi ...

 

"Thôi thôi, nữa, cái mặt đỏ gay kìa." Tư Hiền dùng tay khép cái miệng đang định oa oa lớn của con trai , "Đừng nha cục cưng, hôm nay là ngày vui của dì đấy."

 

Thuần Nghị hiểu, chép chép miệng, lập tức thu hồi tiếng .

 

An Họa và Tiêu Chính đám con cháu mắt, vẻ mặt thỏa mãn.

 

Đột nhiên An Họa đề nghị: "Nhân dịp hôm nay đông đủ, chúng chụp tấm ảnh gia đình ."

 

Tiểu Ngư Nhi giơ tay: "Để con, để con chụp! Con là nhiếp ảnh gia!"

 

An Họa : "Cái con đừng tranh, để thợ chuyên nghiệp chụp , lát nữa con chụp chơi thế nào cũng ."

 

Tiểu Ngư Nhi thất vọng nhưng cũng đòi chụp nữa.

 

Ảnh gia đình chụp vài tấm. Đầu tiên là chụp với bên nhà họ Tiêu, đó là chụp với nhà họ An, tiếp đó còn chụp chung một tấm với nhà họ Hứa.

 

Cuối cùng là tấm ảnh riêng của Tiêu Chính, An Họa cùng các con.

 

An Họa và Tiêu Chính hàng đầu, bên cạnh là Tiểu Ngư Nhi và T.ử Hạ. Hàng từ trái sang là Tống Dực và Tư Hiền, mỗi bế một đứa bé, sang lượt là Tiếu Nãi, Hạ Tòng Quân, cùng với Tư Tề và Hứa Thừa Chí.

 

Lén lút, Tiêu Chính nắm lấy bàn tay An Họa đang đặt đầu gối.

 

An Họa kịp ngăn ông thì thấy tiếng nhiếp ảnh gia hô:

 

"Mọi ống kính nào."

 

"Một, hai, ba..."

 

"Tách."

 

Hình ảnh dừng .

 

Đây là những ngày cuối năm 1991.

 

An Họa và Tiêu Chính đều bước tuổi già.

 

câu chuyện của họ sẽ mãi mãi nồng nhiệt.

 

【 Chính văn

 

Chính văn kết thúc , còn mấy cái ngoại truyện nữa.

 

 

Loading...