Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 463: Vợ chồng mình không thể tách nhau ra được
Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:08:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy ý của bà và lão Thạch thế nào?"
"Haizz, với lão Thạch thì ý kiến giống bên vợ nó, nhưng cứng rắn ép buộc như bà . Nếu nó nhất định ở đơn vị cầm quân thì cứ để tùy nó ."
An Họa gật đầu: "Để lát nữa hỏi lão Tiêu xem ông kiến nghị gì ."
Đây đúng là mục đích của Chu Mai Hoa, bà vui vẻ : "Được thế thì quá!"
Sau khi An Họa chuyện với Tiêu Chính, Tiêu Chính hỏi : "Thạch Tiểu Quân bây giờ là Đoàn trưởng mang hàm Thượng tá nhỉ?"
An Họa gật đầu: "Nó 28 tuổi lên Đoàn trưởng, nhưng mấy năm đó cứ dậm chân tại chỗ, năm nay khó khăn lắm mới cơ hội trường quân đội."
Tiêu Chính gật đầu: "Lúc thăng tiến nhanh nghĩa là về cũng thuận lợi."
" là đạo lý , cho nên ngay cả lão Thạch và chị Mai Hoa cũng hy vọng nó lên Bộ Tổng tham mưu, nghĩ rằng nền tảng ở đó cao hơn."
Tiêu Chính hỏi: "Người để mắt đến Thạch Tiểu Quân ở Tổng tham mưu là ai?"
An Họa: "Nghe là một vị Cục trưởng ở bộ XX."
Tiêu Chính trầm ngâm một lúc : "Điều đến Tổng tham mưu cũng cái lợi, nhưng bệ đỡ mạnh, về cũng khó lắm. Sở trường của Thạch Tiểu Quân là kỹ năng quân sự, là cầm quân, hơn nữa bản nó cũng thích cầm quân, thấy vẫn nên ở đơn vị chiến đấu thì hơn."
An Họa chút chần chừ: "Chẳng lẽ cứ thẳng với chị Mai Hoa như ? Ngộ nhỡ chúng nó quyết định, nó theo, phát triển thuận lợi, khác thì nghĩ , nhưng Ôn Tuyết Mạn liệu để bụng ? Có đổ trách nhiệm lên đầu chúng ? Haizz, trót nhận lời chị Mai Hoa mới nhớ vấn đề ..."
"Sẽ chuyện thuận lợi ." Tiêu Chính chắc nịch.
"Tại ?"
"Bởi vì sắp điều đến Tư lệnh quân khu nơi Thạch Tiểu Quân đang đóng quân."
An Họa sững sờ: "Bao giờ? Sao đột ngột thế!"
"Cấp mới tìm chuyện xong, nhưng lệnh điều động chắc đợi đến tháng tám. Thật cũng chẳng đột ngột , Tư lệnh các đại quân khu đều theo chế độ luân chuyển, chuyện bình thường mà, thể ở mãi một chỗ ."
"Vậy đến lúc đó theo ông phương Nam ?"
Tiêu Chính sầm mặt xuống: "Chẳng lẽ ? Thế thì nhé, bắt buộc , hai vợ chồng thể tách !"
An Họa dở dở : " là ."
Tiêu Chính lúc mới kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Này, chuyện Thạch Tiểu Quân, ông thực sự coi trọng nó, đề bạt nó ?"
"Người tài cán thì lý do gì đề bạt. Ngược , cho dù quan hệ cá nhân đến mấy mà đó là một bao cỏ vô dụng, cũng thể việc thiên tư, lấy công tư ."
Tiêu Chính dặn dò: "Chuyện sắp điều chuyển đừng cho nhà lão Thạch . Chuyện của Thạch Tiểu Quân, cứ để bọn họ tự lựa chọn."
An Họa gật đầu: " ."
Ngày hôm , An Họa gọi Chu Mai Hoa sang, đơn giản vài câu: "Lão Tiêu , nếu Thạch Tiểu Quân thích cầm quân, tài năng về mảng , chi bằng cứ nương theo ý nó. Nếu , nó lên cơ quan lớn khi thấy gò bó, công tác , ngược chẳng giúp ích gì cho tiền đồ ."
Tuy rằng những lời thâm ý gì khác, nhưng Chu Mai Hoa vốn chút tin tưởng mù quáng Tiêu Chính và An Họa, liền cao hứng : "Lão Tiêu nhà bà đúng, với lão Thạch hai ngày nữa sẽ thăm thằng Quân, đích chuyển lời của chú Tiêu cho nó."
Ách... An Họa ngờ Chu Mai Hoa coi trọng ý kiến của Tiêu Chính đến thế.
Quả nhiên, Chu Mai Hoa và Thạch Vĩ Quang nhanh đến chỗ Thạch Tiểu Quân.
Việc đầu tiên theo thông lệ là dồn sự chú ý cháu nội. Duyên Niên 6 tuổi, đen gầy, còn nghịch như quỷ sứ, quả thực giống hệt Thạch Tiểu Quân hồi nhỏ như đúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-463-vo-chong-minh-khong-the-tach-nhau-ra-duoc.html.]
Lúc Thạch Vĩ Quang và Chu Mai Hoa đến, Thạch Duyên Niên đang bố đ.á.n.h đòn vì tội quấn một con rắn c.h.ế.t quanh hông dây lưng, dọa nó sợ c.h.ế.t khiếp.
Thực tế Thạch Tiểu Quân cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, nhưng Thạch Duyên Niên gào lên như thể sắp mất mạng đến nơi. Trần Thanh Âm thấy thì xót con, định bênh vực, nhưng Thạch Tiểu Quân ngăn .
"Lần cho nó một bài học nhớ đời thì nó dám quấn rắn lên em đấy!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Con dám nữa , bố oan uổng cho con..." Thạch Duyên Niên lóc t.h.ả.m thiết.
Thạch Tiểu Quân một chút cũng thương hại, còn lạnh: "Bố mày từ nhỏ cũng như thế mà lớn lên, bố còn lạ gì mày nữa?"
Đối mặt với phiên bản thu nhỏ của chính , Thạch Tiểu Quân cảm thấy ai thể hiểu rõ thằng nhãi ranh hơn .
Thạch Duyên Niên thấy bố hung dữ như , bi thương trào dâng. Ông bà ngoại cứ nhè đúng lúc mà vắng chứ, m.ô.n.g nó sắp nở hoa nè!
Tuy nhiên, m.ô.n.g của Thạch Duyên Niên cuối cùng vẫn nở hoa, bởi vì ông bà nội tới.
Thạch Duyên Niên thoát khỏi ma chưởng của bố.
Thạch Vĩ Quang trầm mặt giáo huấn Thạch Tiểu Quân: "Nó mới bao lớn, mày đ.á.n.h nó ác thế gì? Có gì thể từ từ ?"
Thạch Tiểu Quân cảm thấy thể tin nổi: "Bố, hồi con còn bé, nếu bố mà giác ngộ tư tưởng , thì con cũng đến nỗi từ nhỏ tiếp xúc mật với thắt lưng của bố."
Thạch Vĩ Quang nghẹn họng, mắng: "Mày hồi bé thế nào trong lòng mày ? Bố mày đ.á.n.h thế vẫn còn nhẹ đấy."
Thạch Tiểu Quân thở dài: "Con thẳng với bố thế nhé, thằng Duyên Niên , nó còn kém xa con." Tiếp đó kể chuyện Thạch Duyên Niên chơi rắn.
Thạch Vĩ Quang tiêu chuẩn kép : "Chơi rắn thì tính là gì? Điều chứng tỏ nó gan , tương lai tiền đồ!"
" đấy!" Chu Mai Hoa phụ họa: "Mày hồi bé mới là nghịch thật sự, nghịch đến mức thể đứa trẻ nào nghịch hơn mày ! Cháu ngoan của gen của nó, hiểu chuyện lắm đấy!"
Trần Thanh Âm ngượng ngùng : "Mẹ, Duyên Niên hình như thật sự... thật sự giống hệt Tiểu Quân hồi nhỏ."
Chu Mai Hoa vẫn tin, bế cháu nội lên hỏi: "Duyên Niên, bà hỏi cháu, ngày thường cháu ngoan nào?"
Thạch Duyên Niên gật đầu một cái đầy khả ái, nũng : "Bà nội, Duyên Niên ngoan nhất."
Chu Mai Hoa: "Đấy các con xem!"
Thạch Tiểu Quân: "...."
Trần Thanh Âm cảm thấy sai , Duyên Niên so với bố nó còn cao tay hơn nhiều. Bố nó hồi nhỏ chỉ ngốc nghếch gây chuyện, gây chuyện xong thì thành thật chịu đòn. Còn Duyên Niên thì gây chuyện, nũng diễn kịch, gây họa xong cũng chẳng đ.á.n.h bao nhiêu!
Dù thế nào nữa, Thạch Duyên Niên nhờ ông bà nội đến mà thoát một kiếp nạn.
"Bố, , bố đến lúc ? Cũng báo một tiếng."
"Bố đến , một là lâu gặp Duyên Niên nên qua thăm cháu, hai là chuyện công tác của con." Chu Mai Hoa thẳng vấn đề, "Mẹ chuyện với dì An con , hai vợ chồng dì cũng bảo, nếu bản con thích cầm quân thì tôn trọng ý của con. Mẹ nghĩ , là con đừng chuyển nữa, cứ ở đây ."
Thạch Tiểu Quân kinh ngạc: "Trước đó bố còn khuyên con chuyển về kinh thành cơ mà, chú Tiêu một câu khiến bố đổi ý nhanh thế?"
Thạch Vĩ Quang : "Chú Tiêu con là thế nào? Lời chú thì vẻ ý gì, nhưng con ngẫm kỹ xem, vẫn là ẩn ý đấy."
Chu Mai Hoa: "Dù thì cũng thấy chú Tiêu dì An con lý."
Thạch Tiểu Quân : "Con đương nhiên cầu còn , vốn dĩ con chẳng về kinh thành ."
Lúc , Trần Cương và Ôn Tuyết Mạn bước . Ôn Tuyết Mạn vặn câu của Thạch Tiểu Quân, lập tức cảm thấy đau đầu, oán trách:
"Con chuyển về Tổng tham mưu? Tiểu Quân, còn ngọt nhạt với con thế nào nữa đây? Sao con lời như thế hả!"