Trên xe khỏi thành phố, thêm một Tiểu Ngư Nhi.
Tiểu Ngư Nhi phong cảnh ngoài cửa sổ, phấn khích liên hồi.
“Oa, một cánh đồng lớn quá, ngoài ruộng trồng gì thế ba?”
Không đợi Tiêu Chính trả lời, Tiểu Ngư Nhi tự reo lên:
“Cái cây mọc thẳng tắp cây bạch dương ạ? Con chim bay trời là chim gì thế? Hôm nay thời tiết nhỉ, bên ngoài tuyết rơi , nhưng chúng tắm suối nước nóng thì , suối nước nóng ấm áp lắm, Tống Dực từng đưa con tắm ở Tiểu Thang Sơn .”
Tuy rằng mất thế giới hai , nhưng thêm trẻ con cũng thêm phần náo nhiệt, An Họa nhanh lấy hứng thú, hào hứng con trai ríu rít.
Sự buồn bực của Tiêu Chính thì tan nhanh như , sớm bắt đầu tưởng tượng, suối nước nóng ấm áp, chỉ và vợ hai , gì thì , thật bao.
Giờ thì xong , bên cạnh thêm thằng nhóc con, gì cũng .
Xe chạy hơn một giờ thì đến nơi.
An Họa sớm đoán Tiêu Chính chắc sẽ đưa cô nơi nào quá xa, cho nên cũng bất ngờ.
Nơi suối nước nóng tự nhiên, thời xưa nổi tiếng, nhưng từ khi phong trào vận động đến nay, ai đến đây tắm suối nước nóng hưởng thụ nữa, nước suối nóng cùng lắm dân địa phương dùng để nuôi cá rô phi.
Mấy năm gần đây, suối nước nóng mới tận dụng , một cán bộ sẽ đến đây an dưỡng.
Sau khi đoàn Tiêu Chính đến nơi, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Căn nhà họ ở bên ngoài gì lạ, giống hệt nhà khách bình thường, trang trí và bài trí trong phòng cũng khác biệt mấy so với phần lớn khách sạn sang trọng.
Tuy nhiên, đẩy cửa phòng , hiện mắt là bức tranh phong cảnh núi non khiến sáng mắt.
Mùa ở các thành phố phương Bắc còn thấy bao nhiêu màu xanh, chỉ khe núi mọc đầy tùng bách mới lộ vẻ xanh um tươi tràn đầy sức sống.
Tầm mắt từ núi non trùng điệp xanh biếc chuyển dời về gần, đó là một hồ suối nước nóng đang bốc nghi ngút, phía hồ mái che, thể chắn mưa tuyết, bốn phía trống trải, ngâm trong hồ thể ngắm phong cảnh phía xa.
“Mẹ ơi, chỗ quá!” Tiểu Ngư Nhi chờ nổi nữa: “Mẹ, con xuống tắm ngay bây giờ.”
An Họa đồng hồ, : “Lát nữa là đến giờ ăn trưa , ăn trưa xong hẵng tắm.”
Tiêu Chính : “Dứt khoát bảo họ mang cơm đến phòng .”
An Họa nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng .”
“Còn nữa....” Tiêu Chính nhỏ giọng hỏi: “Thằng út ở cùng phòng với chúng ?”
An Họa gật đầu: “Không thì ?”
Tiêu Chính: “Nó mười tuổi , còn ở cùng chúng , lắm ?”
An Họa: “ đây là ở bên ngoài, chẳng lẽ bắt nó ở một ? Hơn nữa, chúng ở phòng là căn hộ, nó cũng ngủ chung giường với chúng .”
Tiêu Chính tặc lưỡi: “ vẫn Tiểu Trần trông nó.”
Tiểu Trần là cảnh vệ viên hiện tại của Tiêu Chính.
An Họa Tiểu Ngư Nhi, thằng bé chịu : “Để tối tính.”
Tiêu Chính thầm nghĩ, kiểu gì cũng tống khứ thằng nhãi .
Ăn xong cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Tiểu Ngư Nhi khi cho phép, liền vội vàng cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc quần bơi, nhảy xuống hồ.
An Họa cũng đồ bơi.
Tiêu Chính chằm chằm vợ xuống nước, trắng như tuyết, thật mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-434-dong-chi-thiet-tru-tu-khi-nao-tro-nen-da-nhu-vay.html.]
“Ba ơi ba mau xuống , kẻo lạnh đấy.” Tiểu Ngư Nhi thấy nửa của ba đều lộ mặt nước, vội vàng té nước lên ba.
Tiêu Chính thầm nghĩ, cho dù con trai tri kỷ, tối nay cũng bảo Tiểu Trần mang nó .
An Họa dịch đến bên cạnh hồ, ngắm rừng cây phía xa và dòng suối nhỏ uốn lượn gần đó. Lúc bông tuyết rơi lớn hơn một chút, rơi ngọn cây và con đường mòn, điểm xuyết một chút trắng tinh khôi trong suốt những sắc xanh đậm nhạt khác .
An Họa nhắm mắt , hít một thật sâu, khoang mũi hít một tia lạnh lẽo, nhưng nhanh tan trong nước ấm áp mang mùi lưu huỳnh.
“Cảnh sắc nơi quá, khí thật trong lành, em cảm giác cứ ngâm ngắm cảnh thế thể ở đây cả buổi chiều....”
An Họa đang thì Tiểu Ngư Nhi kêu lên một tiếng: “Ba, ba véo tay con gì? Đau c.h.ế.t .”
Tiêu Chính ngượng: “Không cẩn thận thôi.”
Tiểu Ngư Nhi nhíu mày, lẩm bẩm: “Thế mà cũng cẩn thận ...”
An Họa cảnh cáo Tiêu Chính một cái, con trai đang ở bên cạnh, cấm táy máy tay chân.
Tiêu Chính tìm nhầm mục tiêu vốn định tìm kiếm mục tiêu nữa, nhưng nhận ánh mắt lập tức dám nhúc nhích.
Haizz, sớm thế tắm suối nước nóng cái gì, ở nhà ngâm bồn tắm cho xong, còn thứ ba đến quấy rầy.
Gia đình ba tắm suối nước nóng, trong đó hai đều vui vẻ, hi hi ha ha ngớt, chỉ đồng chí Tiêu Thiết Trụ chán đến c.h.ế.t, cân nhắc để tách thằng nhóc con .
Ngâm hai tiếng , mặt Tiểu Ngư Nhi đỏ bừng, Tiêu Chính vội vàng leo lên , cầm áo choàng tắm bọc , bế trong phòng.
Tiểu Ngư Nhi thò đầu khỏi áo choàng tắm, ngơ ngác : “Ba, ba nhanh tay thế, là sợ con cảm lạnh ạ? Ba đối với con thật...”
Tiêu Chính gượng hai tiếng: “Thì... con thể ngâm thêm nữa, là tìm chú Tiểu Trần chơi một lúc ?”
Tiểu Ngư Nhi gật gật đầu: “Con nghỉ một lát .”
Tiêu Chính ha ha hai tiếng: “Được, ba mặc quần áo cho con.”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đợi đến khi Tiểu Ngư Nhi khỏi phòng, Tiêu Chính vẻ mặt hớn hở trở bên hồ nước nóng, thấy vợ cũng từ trong hồ lên.
“Em, em tắm nữa ?”
An Họa cả mềm nhũn, lắc lắc đầu: “Không tắm nữa, em nghỉ một lát dạo xung quanh.”
“Không .... Xung quanh đây gì mà dạo...” Tiêu Chính nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thì cũng thể ngâm mãi , ngâm đến thiếu oxy .”
“Được ...” Tiêu Chính thất vọng chép miệng: “Anh cùng em.”
An Họa gật đầu: “Gọi cả Tiểu Ngư Nhi nữa.”
Tiêu Chính nhỏ giọng : “Bà xã, chúng tới nhất định thành một nhiệm vụ.”
An Họa buồn bực: “Nhiệm vụ gì?”
“Hai chúng cùng ở suối nước nóng...” Nói , Tiêu Chính vỗ hai tay một cái, “Cái đó đó... Nhiệm vụ.”
An Họa ngẩn .
Cô phía suối nước nóng bên ngoài.
Đây là lộ thiên đấy, tuy rằng xung quanh ai, nhưng.... Đây là lộ thiên mà!
Đồng chí Thiết Trụ từ khi nào trở nên "dã" như ??