Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 428: Lại lại lại chuyển nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:05:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Họa thấy biểu cảm khó xử của Tiêu Chính, hỏi : “Sao thế, bê nổi hả? Để em khiêng cùng .” Nói định xắn tay áo lên.
Tiêu Chính lập tức trừng mắt, quát: “Đừng động ! Anh bê nổi, em đừng coi thường !”
An Họa bất đắc dĩ : “Được , bê nổi thì bê .”
Tiêu Chính cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc áo lót, , bắt đầu bận rộn.
An Họa ngạc nhiên phát hiện: “Lão Tiêu, phát hiện thịt trắng chút ?”
Hồi trẻ, Tiêu Chính từ xuống đều một màu đen nhẻm, chỉ m.ô.n.g là trắng chút, giờ mặt và sự chênh lệch màu da.
Điều chứng minh cái gì? Chứng minh Tiêu Chính cũng trời sinh đen.
Còn thể chứng minh cái gì nữa? Chứng minh Tiêu Chính về già cuộc sống an nhàn hơn hồi trẻ, da thịt non mịn đều là do dưỡng mà chứ !
An Bá Hòe và Khâu Thục Thận thấy lời , sôi nổi về phía Tiêu Chính, đó tán đồng gật đầu.
An Bá Hòe còn bình phẩm: “Làm quan càng to, cái vận động nhiều hơn là đầu óc.”
Tiêu Chính cũng dừng động tác, tự ngắm nghía một chút, phát hiện đúng là như thật.
Nhìn chằm chằm bản hồi lâu, phán một câu: “Trắng thì trắng hơn chút, nhưng cơ bắp vẫn rắn chắc lắm.”
An Bá Hòe gật đầu: “Câu thì sai, quân nhân đúng là giống thường, mấy ông ở địa phương, nhiều phệ nộn bụng phệ, da chùng thịt nhão, quả thực dám .”
“Ba, ba khen thì cứ khen, còn dìm khác thế.” An Họa đ.á.n.h Tiêu Chính một cái: “Đi chuyển đồ ông tướng.”
Bên ngoài nhà kiểu Tây đỗ một chiếc xe bán tải Mitsubishi, tất cả các rương đều thể chất lên .
Tiêu Chính bận rộn mấy tiếng đồng hồ, mồ hôi ướt đẫm cả áo lót. An Họa bảo nhà điều hòa cho mát, bưng lên mặt một đĩa dưa hấu cắt sẵn, dùng khăn lau mồ hôi cho , ân cần chu đáo.
“Mệt ? Nghỉ ngơi một lát hẵng về nhà.”
“Thế thì mệt cái gì, thêm hai tiếng nữa cũng tất!” Tiêu Chính dõng dạc.
An Họa , đ.ấ.m vai xoa eo cho .
Tiêu Chính bàn tay nhỏ bé của vợ xoa bóp, cảm giác đau nhức lập tức giảm nhiều, thoải mái than nhẹ một tiếng.
Không phục già a, đừng mười năm , cho dù là 5 năm , chuyển chút đồ với cũng chỉ như chơi đùa, hình như qua cái ngưỡng 50, một phương diện của cơ thể xuống dốc rõ rệt....
Đương nhiên, cũng chỉ là yếu so với chính hồi trẻ thôi, chứ so với khác, hừ hừ, mấy trai hai mươi tuổi chắc ăn .
Rất nhanh, Tiêu Chính nghỉ ngơi xong, hai về nhà.
An Họa ghế lái.
Tiêu Chính vợ lấy bằng lái, còn mua một chiếc xe Harry để lái, nhưng từng xe vợ lái bao giờ.
An Họa quy quy củ củ ngay ngắn, điều chỉnh ghế , thắt dây an ... Khi cô tất cả những việc , biểu cảm vô cùng nghiêm túc, giống như đang một thí nghiệm quan trọng nào đó, cho phép một chút sai sót.
Tiêu Chính một tay ôm ngực, một tay chống cằm, đầy hứng thú mà , vợ thật đáng yêu.
“Thắt dây an .” An Họa đầu với Tiêu Chính.
Tiêu Chính ngẩn : “Bà xã, xe em lái an thế ? Còn thắt dây an ?”
An Họa vui, dỗi: “Nói linh tinh cái gì đấy, Tư Tề đều bảo kỹ thuật lái xe của em .”
“Thế thắt.”
“Nhanh lên.”
Tuy rằng hiện tại luật giao thông bắt buộc ghế phụ thắt dây an , nhưng An Họa quen với luật giao thông đời , kiên quyết bắt Tiêu Chính thắt dây an , nếu thì nổ máy.
Tiêu Chính còn cách nào, đành theo.
Kết quả, may mắn vì lời.
Vị An nữ sĩ bên cạnh , quả thực coi xe bán tải như máy bay mà lái, hơn nữa đặc biệt am hiểu phanh gấp và cua gắt.
Nếu thắt dây an , Tiêu Chính đoán chắc văng ngoài .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm cẩn nghiêm túc khi chuẩn lái xe của cô, ai mà ngờ lúc lái dũng mãnh thế chứ!
Chỉ chốc lát, sắc mặt Tiêu Chính bắt đầu .
“Bà xã... Anh buồn nôn...”
“Sao buồn nôn? Ăn hỏng bụng ?” An Họa ngạc nhiên.
“Em, em chậm một chút.”
“Em lái nhanh lắm ?”
“Không lái nhanh, mà là bay thấp quá.”
“Vô dụng thế?” An Họa khinh thường: “Tư Tề xe em , mỗi là bộ tịch.”
“... Con nó lái máy bay, so với nó ?”
“Thế giờ? Em chậm .” An Họa tỏ vẻ khó xử.
Tiêu Chính : “Bắt buộc chậm , phía xe em chở là bảo bối đồ cổ đấy, va đập hỏng hóc thì thế nào?”
Một cú phanh gấp, xe dừng .
“ ! Em quên mất hôm nay xe chỉ mỗi !”
An Họa lập tức xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa, với Tiêu Chính: “Anh sang lái .”
Tiêu Chính cú phanh gấp cuối cùng của An Họa cho suýt nữa thì nôn, hoãn một hồi lâu mới bình phục , ghế lái xong, thở phào nhẹ nhõm.
Vợ lái xe thật đòi mạng mà, bao giờ xe cô lái nữa.
Tiêu Chính lái xe thì tứ bình bát , lúc về đến nhà, An Họa đều sắp ngủ gật .
Chuyển đồ nhà là một công trình lớn.
Tiêu Chính c.ắ.n răng kiên trì.
Làm xong xuôi, mặt cũng chẳng thấy nửa điểm vui sướng, thở dài: “Chẳng bao lâu nữa chuyển một .”
An Họa khó hiểu: “Tại ? Chuyển ?”
Không bao lâu , An Họa liền tại .
Bởi vì bọn họ chuyển nhà, chuyển sang Tòa nhà 1.
Có điều , Tống Dực vặn về, coi như giúp Tiêu Chính san sẻ một phần.
Vốn dĩ Thẩm Yêu Thích còn định đến giúp, An Họa khuyên can mãi mới từ chối .
An Họa cũng thích Thẩm Yêu Thích, chỉ là Thẩm Yêu Thích bỏ quá nhiều, nhỡ may tương lai và con gái cô thành, cũng đến mức cảm thấy nợ Thẩm Yêu Thích quá nhiều.
Tòa nhà 1 nhiều hơn biệt thự cũ một phòng, cấu trúc tầng một khác biệt, nhưng chung khác biệt lắm. Bọn trẻ quanh năm ở bên ngoài, đồ đạc trong phòng đều nhiều, chỉ Tư Tề là nhiều hơn chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-428-lai-lai-lai-chuyen-nha.html.]
An Họa gọi điện hỏi con gái, ngày hôm , Tư Tề liền tự về thu dọn.
“Ba con giỏi thật đấy, bắt nhà chuyển nhà.”
An Họa , theo thông lệ hỏi chút chuyện công việc của cô: “... Không gì hài lòng chứ? Có chuyện gì hài lòng thì với ba con.”
Tư Tề khổ : “Cả lữ đoàn đều ba con là ai, con hài lòng cũng khó.”
An Họa con gái: “Chà, xem chỗ con hài lòng chính là quá hài lòng hả.”
Tư Tề thở dài: “Chứ còn gì nữa, coi như bảo bối cục cưng mà cung phụng, nhiệm vụ gian nan một chút sẽ phái cho con, sống thế ý nghĩa gì ?”
Tư Tề thỉnh cầu với An Họa: “Mẹ, bảo ba điều con xa chút , hồ sơ cũng bảo mật cho con.”
“Cái ... Ba con chắc sẽ đồng ý, cũng con quá xa. Hơn nữa, dù điều chỗ khác, vẫn khả năng gặp tình huống y như bây giờ, con con gái ba con hơn hai mươi năm, lớn lên trong góc tối, khác phận của con việc khó.”
An Họa xoa tóc con gái.
“Mẹ hiểu tâm trạng của con, nếu con thể đổi thái độ của khác đối với , thì hãy thử đổi tâm thái của chính xem, quên xuất của con, quên cha con là ai, đầu tiên hãy tự coi là một bình thường để đối đãi, lẽ sẽ thu hoạch khác biệt.”
Tư Tề xong, đăm chiêu suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng gật gật đầu: “Được , con sẽ thử xem.”
Hai con đang chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng của Thẩm Yêu Thích.
Thẩm Yêu Thích mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam, vạt áo sơ vin trong thắt lưng, bên hông đeo một cái máy nhắn tin, an an tĩnh tĩnh đó.
An Họa kinh giác nhận , từ bao giờ, Thẩm Yêu Thích trở nên chững chạc hơn nhiều.
“Viên Viên...” Thẩm Yêu Thích gọi một tiếng, liền nhớ Viên Viên hiện tại thích khác gọi tên ở nhà, vội vàng sửa miệng: “Tư Tề, em về, qua xem em thế nào.”
Tư Tề lễ phép : “Mới chuyển qua đây, trong nhà loạn... Anh uống nước , em rót nước cho .”
Thẩm Yêu Thích vội vàng xua tay: “Không cần cần, cứ bận , ... đây.”
Thẩm Yêu Thích miệng , bước chân chậm chạp động.
Lúc , Tống Dực từ lầu xuống, Thẩm Yêu Thích một cái, thuận miệng : “Cậu đổi nhiều thật đấy, chợt qua, còn tưởng là trường khoa đơn vị cũ của tới.”
Thẩm Yêu Thích : “ chỉ là một nhân viên quèn, trưởng khoa gì cả.”
Tống Dực nhạt khen tặng: “Chuyện sớm muộn thôi.”
Thẩm Yêu Thích thích như , mỗi nhà họ Tiêu đều khách sáo với như . Trước họ sẽ trêu chọc , sẽ nhạo , nhưng điều đó vui, bởi vì vẻ mật.
Hiện tại... đặc biệt là Tư Tề, trở nên thật xa lạ với .
Tại , cô thất bại với Cố Lâm, ngược kéo giãn cách với ?
Bọn họ thậm chí thể chơi đùa cùng như hồi còn nhỏ nữa.
Thẩm Yêu Thích thất hồn lạc phách trở về nhà.
Dì Hai tới nữa, kéo Thẩm Yêu Thích qua, bày một xấp ảnh chụp: “Nhìn , mấy cô nương là dì Hai vất vả lắm mới tìm đấy, gia đình , bằng cấp , cô nào cô nấy đều ưu tú, cháu xem thích cô nào, dì Hai giúp cháu mối.”
Chu Thiến Linh cũng chờ mong con trai.
Con trai tuổi tác nhỏ, cứ cù cưa bên Tư Tề ngần năm, thể tiếp tục cù cưa nữa, hy vọng .
Thẩm Yêu Thích cũng chút lòng nguội lạnh, ngơ ngác một hồi, tùy tiện chỉ một tấm ảnh trong đó.
Tống Dực trở về, là thăm hỏi, cũng chuyện với An Họa.
“Mẹ, con cảm giác thích mua Tứ hợp viện, ở kinh thành đang xây dựng mấy khu căn hộ thương mại, hứng thú mua .”
“Ồ?” An Họa hỏi: “Ở vị trí nào?”
“Một cái ở ngoài Đông Trực Môn, một cái ở ngoài Vĩnh Định Môn, còn một cái ở ngoài Quảng An Môn. Đại khái đều sẽ mở bán năm . Nhà ở thương mại hóa là chuyện đề cập từ sớm, căn hộ thương mại mọc lên như nấm là chuyện sớm muộn, đến lúc đó bất động sản mang thuộc tính tài chính hóa, một sản phẩm đầu tư quản lý tài sản, con cho rằng vẫn là tồi.”
Tống Dực chỉ đơn giản qua cái của , cảm thấy là ý tưởng, một việc cần , bà hẳn là đều hiểu rõ.
An Họa gật gật đầu: “Con sai, đến lúc đó thể mua mấy căn thử xem.”
Cô thực hứng thú với lứa căn hộ thương mại lớn lắm, chẳng sợ mua là sẽ tăng giá trị, nhưng lượng quá ít, lợi nhuận cũng hấp dẫn, trừ phi thể một mua 180 căn. Cho nên, mua tượng trưng một căn là .
Có điều.... An Họa bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Phương Phương.
Cô với Tống Dực: “Có thể mua mấy căn? Mẹ hỏi xem cô của con mua .”
Tống Dực : “Con nhờ giữ cho con năm căn hai phòng ngủ. Lứa nhà ý định mua nhiều.”
“Hai phòng ngủ diện tích là bao nhiêu?”
“56.6 mét vuông, giá cả đại khái một hai ngàn, cụ thể còn định.”
“Còn căn to hơn ?”
“Chỉ nhỏ hơn thôi ạ, hơn ba mươi mét vuông.”
“Được, năm căn thể phân phối ?”
Tống Dực : “Đương nhiên là , , cho cô khác đều ạ.”
An Họa từ ái Tống Dực, gật đầu.
Tống Dực nghĩ nghĩ, : “Mẹ, con định thành lập một công ty bất động sản...”
An Họa tán đồng: “Được chứ, con chẳng bảo nhà ở thương mại hóa, thương cơ vô hạn còn gì.”
Tống Dực về phía An Họa: “Ý con là, con tặng một phần cổ phần công ty bất động sản cho và ba... Con đến cái nhà bao nhiêu năm nay, cũng kết hôn với Đoàn Đoàn , nhưng vẫn gì cho ba , con hiếu thuận ba một chút.”
An Họa bật : “Cái thằng bé , con hiếu thuận chúng còn ít ? Ra cái gì mới mẻ con đều mua mang đến mặt chúng tiên, thường xuyên chạy về thăm chúng ... Cổ phần thì thôi, con lòng là , con hẳn là còn đối tác chứ? Bằng cũng khó ăn với đối tác.”
Tống Dực vội : “Không băn khoăn ạ! Cổ phần con cho ba là trích từ phần của con.”
An Họa thấy kiên trì, nghĩ nghĩ : “Thế , cổ phần con cho nhận, nhưng coi như là dùng tiền góp vốn.”
Tống Dực: “Mẹ, con sản nghiệp, thiếu tiền tiêu, nhưng cái là con hiếu kính , nếu bỏ tiền , thì còn gọi gì là hiếu kính nữa.”
“Con cho tham gia một mối ăn rõ ràng thể kiếm tiền, đây là hiếu kính , chẳng lẽ tùy tiện một ngoài đường bảo đầu tư việc ăn của con, con đều sẽ đồng ý ?” An Họa kiên quyết : “Nếu con nhận tiền, thì cổ phần cũng sẽ nhận .”
Tống Dực bất đắc dĩ khổ: “Mẹ....”
“Được , cứ quyết định thế !” An Họa dậy, vỗ vỗ vai Tống Dực: “Trong nhà mới tới một đầu bếp, món đậu hũ nhất phẩm ngon, giờ bảo bắt đầu ninh nước dùng, tối là thể ăn .”
Tống Dực : “Mẹ, con định chiều nay về kinh luôn.”
Tiếng An Họa truyền đến: “Mai hẵng về, dù con cũng việc gì gấp.”
“Vậy... Được .” Tống Dực , trong nụ tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi Tống Dực , An Họa liền bắt đầu gọi điện thoại trao đổi với Cảnh Bưu.
“... Tóm mà, mua cái nhà là lời chắc chứ lỗ, chú xem một căn , coi như là để dành chút tài sản cho Tiểu Bình An.”
Cảnh Bưu là để dành cho Tiểu Bình An thì quả thực động lòng, hỏi: “Vậy cái nhà bao nhiêu tiền ạ?”