Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 403: Ốm một trận biến thành trẻ con

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:05:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng già càng hăng.

 

Đó là nhận xét của An Họa về Tiêu Chính.

 

Già đầu mà đêm qua còn quấn lấy cô hơn nửa đêm, cô hết lời ý mới miễn cưỡng hài lòng, ôm cô ngủ.

 

Mở mắt , Thiết Trụ T.ử qua tuổi ngũ tuần tinh thần sảng khoái chạy bộ .

 

An Họa ườn giường thầm nghĩ, may mà nào đó thắt ống dẫn tinh, nếu lỡ tuổi mà còn gây "án mạng" thì c.h.ế.t .

 

Lúc Tiêu Chính chạy bộ về, chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ.

 

An Họa thấy liền cau mày: "Cuối thu , em bắt đầu mặc áo len chỉ mặc áo ba lỗ? Cẩn thận cảm lạnh đấy."

 

Tiêu Chính lau mồ hôi trán: "Mặc áo len gì chứ? Em mồ hôi chảy ròng ròng đây ."

 

An Họa : "Chính vì thế gió lạnh thổi mới dễ ngấm hàn khí, ốm đấy thì thế nào?"

 

Tiêu Chính đắc ý : "Chúng ở bên bao nhiêu năm nay, em thấy ốm bao giờ ?"

 

An Họa: "Anh bao nhiêu tuổi ? Có thể so với hồi trẻ ?"

 

Tiêu Chính vui: "Coi thường chồng em ? Mới 50 tuổi thôi mà, cứ như chồng em bảy tám mươi tuổi bằng."

 

An Họa: "... Miệng càng ngày càng cứng."

 

Tiêu Chính ưỡn ngực: "Lão t.ử chỉ cứng mỗi miệng !"

 

An Họa: "..."

 

Đáng tiếc là, Tiêu Chính đúng là chỉ miệng cứng thật. Sáng hôm đó đang họp, nhịn hắt xì một cái rõ to.

 

Đồng chí Tiêu Thiết Trụ cảm .

 

Quả thực, ngoại trừ năm đó trẹo lưng, An Họa từng thấy ốm bao giờ.

 

Cho nên đây là chuyện lớn!

 

An Họa đang ở cơ quan, Tiêu Chính gọi điện thoại về rên hừ hừ bảo ốm, cô vội vàng xin nghỉ về nhà.

 

"Sốt 39 độ, bác sĩ đến khám , kê cho ít t.h.u.ố.c hạ sốt, bảo nếu hạ sốt thì , hạ hoặc sốt thì bác sĩ sẽ qua khám tiếp." Quả Khế báo cáo tình hình với An Họa.

 

An Họa xong gật đầu, bảo Quả Khế: "Trưa nay nấu món gì thanh đạm thôi, nấu chút cháo nhé."

 

Quả Khế: "Vâng ạ."

 

Tiêu Chính lúc sốt đến mơ màng, giường, miệng lẩm bẩm gọi tên ai đó.

 

An Họa ghé tai .

 

"Bà xã, bà xã..."

 

Y hệt Tiểu Ngư Nhi lúc ốm gọi "".

 

An Họa sờ trán nóng hầm hập, nhiệt độ nóng bỏng tay khiến cô giật .

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Tiêu Chính cảm nhận xúc cảm mặt, đưa tay nắm lấy tay vợ, mắt hé mở, giọng khàn đặc : "Ở bên một lúc."

 

An Họa cầm lấy cái khăn trán : "Em giặt khăn cái , sẽ với ."

 

Tiêu Chính giật lấy cái khăn ném sang một bên: "Không cần khăn, cần em."

 

An Họa kéo cho , đành cởi áo khoác, nửa dựa mép giường.

 

Tiêu Chính rúc ngay lòng cô, hai tay ôm chặt lấy cô. Vừa định chỉnh tư thế cho thoải mái thì nhớ cái gì, nhoài lấy hai cái khẩu trang y tế, tự đeo một cái, đeo cho An Họa một cái.

 

"Đừng để lây sang em."

 

An Họa hỏi: "Anh thấy khó chịu ? Đừng đeo nữa."

 

Tiêu Chính lắc đầu, nhắc : "Kẻo lây sang em."

 

Nói xong, tư thế cũ, đầu to gối lên chỗ mềm mại nhất vợ, cọ cọ, thở dài: "Thoải mái..."

 

An Họa: "..."

 

Tiêu Chính dần chìm giấc ngủ, mãi đến giờ cơm cũng tỉnh.

 

An Họa dứt khoát gọi dậy, để ngủ.

 

Tiểu Ngư Nhi mở cửa phòng chạy .

 

An Họa vội vàng "suỵt" một tiếng: "Bé mồm thôi, bố đang ngủ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-403-om-mot-tran-bien-thanh-tre-con.html.]

Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn nhẹ chân, gần bố, hỏi: "Bố giống Tiểu Ngư Nhi , cũng ốm ạ?"

 

An Họa: " thế, bố ốm."

 

Tiểu Ngư Nhi: "Bố cũng lây ạ?"

 

An Họa lắc đầu: "Bố vì lời, mặc ít áo nên mới ốm."

 

Tiểu Ngư Nhi : "Không , đ.á.n.h đòn bố một trận là bố lời ngay."

 

An Họa một lúc, đó đuổi Tiểu Ngư Nhi ngoài: "Con đừng ở đây, ngoài chơi , kẻo bố lây bệnh."

 

"Mẹ sợ lây ạ?"

 

An Họa : "Mẹ là lớn, ."

 

Tiểu Ngư Nhi An Họa giục mãi mới chịu .

 

Mãi đến giữa chiều Tiêu Chính vẫn tỉnh, nhưng hạ sốt, An Họa mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô giữ nguyên một tư thế, sớm tê cứng, cúi đầu đàn ông đang ngủ trong lòng .

 

Tiêu Chính lúc ốm trông thật yếu ớt, hình to lớn đó như con hổ rút hết gân cốt, chẳng còn chút uy h.i.ế.p nào.

 

An Họa bỗng trào dâng niềm thương cảm, kìm nhéo tai , vuốt ve trán .

 

Tiêu Chính cựa , An Họa nhân cơ hội rút , đó nhanh chóng nhét cái gối lòng .

 

Cô xoa bóp cái eo và vai cứng đờ hồi lâu mới từ từ dậy.

 

Thấy Tiêu Chính ôm gối ngủ tiếp, An Họa rón rén ngoài.

 

Già già , ốm một trận biến thành trẻ con.

 

Quả Khế buổi trưa nấu cháo trắng, An Họa nghĩ lát nữa Tiêu Chính tỉnh dậy chắc sẽ đỡ hơn nhiều, cũng cảm giác thèm ăn, bèn thái ít thịt nạc và hành gừng bỏ cháo, thêm muối nấu .

 

Đang bận rộn thì Tiểu Ngư Nhi về.

 

Cậu bé cửa kêu lên: "Bố thế nào ạ? Khỏi ạ?"

 

An Họa đáp: "Làm gì nhanh thế con, bố vẫn đang ngủ."

 

Tiểu Ngư Nhi "" một tiếng, quăng cặp sách nhỏ sang một bên chạy lên lầu.

 

An Họa đang bận trong bếp nên để ý gì.

 

"Cạch" một tiếng, cửa phòng ngủ mở , Tiểu Ngư Nhi rón rén phòng bố .

 

Bố to lớn giường, chăn phồng lên một cục to đùng. Tiểu Ngư Nhi tới, khẽ gọi: "Bố?"

 

Bố phản ứng.

 

Tiểu Ngư Nhi cởi giày, đạp hai cái leo lên giường.

 

Trong lòng bố ôm một cái gối.

 

Tiểu Ngư Nhi nhớ rõ lúc trưa thì bố vẫn ôm , đang... cho bú. (Hiểu lầm tai hại của trẻ con)

 

Thực tế, đây là do góc tạo ảo giác. Tiểu Ngư Nhi thấp bé, ở cửa thấy nửa giường, bố chỉ lộ cái đầu, tư thế trông như đang rúc .

 

Lúc đó Tiểu Ngư Nhi tuy thấy lạ, bố lớn thế còn b.ú tí? Cậu bé cai sữa từ lâu mà.

 

nghĩ , thể là do bố ốm. Cậu bé còn nhớ hồi nhỏ - tầm hai ba tuổi, mỗi khó chịu sẽ nhét ti giả miệng bé.

 

mà bây giờ, trong lòng bố chỉ còn cái gối.

 

Tiểu Ngư Nhi khuôn mặt nhăn nhó của bố, cảm thấy bố thật đáng thương.

 

Một lát , Tiểu Ngư Nhi rút cái gối trong lòng bố , tự chui đó.

 

Tiêu Chính động tác tỉnh giấc, trong cơn mơ màng cảm nhận vợ còn ở đó, thể nhỏ bé hình như là Già Trẻ thì ?

 

"Tiểu Ngư Nhi?" Tiêu Chính lầm bầm gọi.

 

"Bố, con đây." Tiểu Ngư Nhi vươn tay vỗ lưng bố, như dỗ trẻ con, "Còn đau bố? Đừng lo lắng, Tiểu Ngư Nhi ở đây với bố ."

 

Lòng Tiêu Chính ấm áp vô cùng.

 

Hắn bảo mà, Già Trẻ là tâm lý nhất.

 

Tiêu Chính ngờ hành động tiếp theo của Già Trẻ tâm lý đến mức khiến cạn lời.

 

Chỉ thấy Tiểu Ngư Nhi vạch áo lên, ghé sát miệng ông bố, dỗ dành: "Bố ngoan nào, Tiểu Ngư Nhi cho bố bú..."

 

 

Loading...