Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 373: Viên Viên khen cậu ấy mặc áo đại cán đẹp

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:04:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không , thì thôi, chuyện gì mất mặt ." Tống Dực thấy Đoàn Đoàn vẻ mặt thất vọng, vội vàng an ủi.

 

Đoàn Đoàn gượng: "Em chỉ cảm thấy năng khiếu vận động của em kém quá thôi."

 

"Con vốn dĩ ai thập thập mỹ, nếu em đến vận động cũng giỏi thì khác sống nổi?" Tống Dực đùa.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Đoàn Đoàn cong môi .

 

"Xin ..." Một cô gái mặc áo đỏ đột nhiên tới, dừng mặt Tống Dực và Đoàn Đoàn, chút thẹn thùng với Tống Dực: "Chào đồng chí, thấy trượt băng giỏi quá, ... thể nhờ dạy ?"

 

Nói xong, cô gái áo đỏ lo lắng xoắn ngón tay .

 

Tình huống ai mà hiểu chứ?

 

Rõ ràng là cô gái để ý Tống Dực, quen.

 

Đoàn Đoàn sang Tống Dực.

 

Tống Dực chút lưu tình từ chối: "Không ."

 

Cô gái vẫn từ bỏ ý định, : "Tại, tại ạ? thể... thể trả tiền theo giờ cho ."

 

"Cô thấy thiếu tiền lắm ?" Tống Dực mất kiên nhẫn , "Không , thích, chẳng tại cả."

 

Cô gái áo đỏ hổ bỏ .

 

Đoàn Đoàn hỏi: "Anh Tống Dực, nhiều bạn nữ thích ?"

 

Tống Dực khựng , vội phủ nhận: "Không , em đừng suy diễn lung tung."

 

Đoàn Đoàn: "Em gì mà suy diễn... mà, em sắp kết hôn , còn thì ?"

 

Tống Dực chút do dự: "Anh kết hôn sớm thế, vội."

 

Đoàn Đoàn: "Tại ạ?"

 

Tống Dực trả lời, hỏi ngược cô bé: "Còn trượt nữa ? Anh đưa em thêm vòng nữa nhé?"

 

Đoàn Đoàn truy hỏi nữa, gật đầu: "Vâng ạ."

 

Tay Tống Dực nhẹ nhàng dắt Đoàn Đoàn, cô bé lảo đảo cố gắng giữ thăng bằng, ý nơi khóe mắt kìm tràn .

 

Tế bào vận động kém cũng thật đấy.

 

Còn nữa, thằng nhóc Thẩm Hỉ Hoan cũng tệ, thể đối xử với nó hơn chút.

 

Điều Tống Dực là, Đoàn Đoàn cũng nghĩ như .

 

Thẩm Hỉ Hoan là một thiên tài, cô bé phản đối chuyện em rể .

 

Nhóm bốn chơi đến tận trưa mới về.

 

Thẩm Hỉ Hoan ăn chực một bữa cơm ở nhà họ Tiêu.

 

Tuy nhiên, kỳ nghỉ luôn ngắn ngủi, nhanh đều chuẩn trường học, đơn vị.

 

Thẩm Hỉ Hoan cảm thấy Thẩm Ái Quốc đúng một điểm, tỏ tình , để Viên Viên thích cô bé mới , bất kể thành công , ít nhất cũng để Viên Viên một như đang xếp hàng chờ đợi.

 

Trước khi Viên Viên , Thẩm Hỉ Hoan tìm đến gặp cô bé.

 

Cậu trộm cái áo đại cán của bố, trộm cả sáp vuốt tóc của Thẩm Ái Quốc bôi lên đầu, xuất hiện mặt Viên Viên.

 

Viên Viên nheo mắt rõ bộ dạng của Thẩm Hỉ Hoan ánh đèn đường, cảm thấy cạn lời vô cùng: "Thẩm Hỉ Hoan, tối hôm khuya khoắt ăn mặc như con công thế dọa ma ?"

 

Thẩm Hỉ Hoan: "Không tự mắng là ma!"

 

Viên Viên: "...???"

 

Thẩm Hỉ Hoan hắng giọng, lấy hết can đảm : "Viên Viên... , đồng chí Tiêu Tư Tề, tớ... tớ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-373-vien-vien-khen-cau-ay-mac-ao-dai-can-dep.html.]

 

"Cậu thích tớ ?"

 

?

 

Thẩm Hỉ Hoan ngớ : "Cậu ?"

 

Viên Viên nhún vai: "Tớ cũng mới thôi, bố tớ bảo thế."

 

Thẩm Hỉ Hoan nên bày vẻ mặt gì, bố vợ tương lai đây là đang giúp ?

 

Nếu Tiêu Chính suy nghĩ trong lòng , chắc chắn sẽ đáp một câu "Cậu nghĩ nhiều ", mục đích của ông là nhắc nhở con gái đề cao cảnh giác thôi.

 

Thẩm Hỉ Hoan nhanh hồn, hồi hộp Viên Viên: "Vậy, nghĩ thế nào?"

 

Viên Viên : "Nghĩ gì cơ? Yêu á?"

 

"Khụ khụ..." Thẩm Hỉ Hoan suýt sặc nước bọt, "..."

 

Viên Viên lắc đầu: "Không , hai đứa quá , yêu thì kỳ cục lắm."

 

Biết rõ khả năng nhận câu trả lời , nhưng tim Thẩm Hỉ Hoan vẫn chìm xuống đáy vực.

 

Nắm tay đang siết chặt của buông lỏng , đầu cúi gằm xuống như quả cà tím sương muối đánh.

 

"Được... ... tớ ."

 

Viên Viên ngập ngừng hỏi: "Cậu... chứ?"

 

Thẩm Hỉ Hoan xốc tinh thần, lắc đầu: "Không mà. mà Viên Viên, yêu tớ, thì chúng ... vẫn là bạn chứ?"

 

Viên Viên gật đầu: " thế, chúng mãi mãi là bạn ."

 

Thẩm Hỉ Hoan vui vẻ : "Thế tớ hỏi thêm một câu nữa, thích ? Kiểu thích yêu đương ."

 

Viên Viên lắc đầu: "Không , tớ yêu đương, nhiệm vụ huấn luyện của tớ nặng lắm, tâm trí nghĩ đến mấy chuyện đó. Hơn nữa tớ bảo, tớ còn nhỏ, cần vội vàng suy xét vấn đề cá nhân."

 

Thẩm Hỉ Hoan càng vui hơn, hì hì thành tiếng: "Không sai, dì An đúng đấy."

 

Viên Viên Thẩm Hỉ Hoan, cảm thấy ngốc.

 

"Viên Viên, tớ vẫn sẽ thư cho , với tư cách bạn bè, sẽ hồi âm cho tớ chứ?"

 

"Sẽ , tớ thích thư, việc gì tìm tớ thì gọi điện đường dài trực tiếp cho tớ."

 

"Ừ ừ ừ, thôi, thế tớ gọi điện cho , tớ cũng sẽ phiền thường xuyên , nhiều nhất một tuần gọi một ."

 

Viên Viên khó xử : "Tớ bảo là việc thì hẵng gọi, việc gì gọi gì..."

 

Thẩm Hỉ Hoan vội : "Thế thì việc tớ mới gọi."

 

Viên Viên mím môi, cảm thấy kỳ quái, Thẩm Hỉ Hoan thế khiến cô bé thấy tự nhiên chút nào.

 

"Tớ về đây, mai còn dậy sớm ga."

 

"Được, về nghỉ ngơi sớm ."

 

Viên Viên chậm rãi bước , nửa đường đầu Thẩm Hỉ Hoan một cái, : "Cậu bôi nhiều sáp quá, tóc bóng lộn lên, trông như mấy tên Hán gian trong phim ."

 

Thẩm Hỉ Hoan: "... Lần tớ bôi ít thôi... , tớ bôi nữa!"

 

Viên Viên tiếp tục , vài bước đầu: " mặc áo đại cán cũng đấy."

 

Tuy chỉ là một câu nhận xét bâng quơ, nhưng Thẩm Hỉ Hoan đến tận đêm khuya vẫn ngủ , trong đầu cứ vang vọng câu mãi.

 

Tuy tỏ tình thất bại, nhưng Viên Viên khen mặc áo đại cán .

 

Hì hì.

 

 

Loading...