Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng - Chương 364: "Em không cần có ý thức tiết kiệm tiền"

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:00:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoàn Đoàn do dự hỏi: "Đi thế nào ạ? Đi xe gì? Đường xá vất vả ạ?"

 

Đường xa thế, nếu vất vả quá thì thôi, Đoàn Đoàn thầm nghĩ, cô bé sắp quên mất từng đỉnh Everest , cũng chẳng cả.

 

Tống Dực : "Chúng máy bay, chắc sẽ vất vả lắm ."

 

Đoàn Đoàn nở nụ : "Thế thì ạ, em cũng ."

 

Tống Dực: "Anh em tính tình sợ phiền phức, đưa các em chơi thì đương nhiên thật thoải mái ."

 

Cho nên, nhờ mua vé máy bay từ mấy tháng .

 

"Anh Tống Dực chu đáo thật đấy!" Viên Viên khen một câu, hỏi: "Thế cả ạ?"

 

Tống Dực về phía nhà bếp, lắc đầu: "Chắc rảnh ."

 

Viên Viên: "Không , ba em chắc chắn cũng vui lắm, hì hì!"

 

Quả nhiên, Đông Đông thời gian Tây Tạng Tây Tủng gì cả, thì Hạ Tòng Quân chắc chắn cũng .

 

Tống Dực nhanh đưa hai cô em gái lên đường.

 

Họ đến Thành Đô , từ Thành Đô bay .

 

Chiếc Boeing 707 chở hơn trăm bay đến sân bay Gonggar, mỗi tuần chỉ tối đa hai chuyến bay.

 

Viên Viên thích máy bay, trong nhà nhiều mô hình máy bay, nhưng đây là đầu tiên cô bé máy bay thật, khỏi tỏ phấn khích.

 

"Anh Tống Dực, vé máy bay đắt ạ?" Viên Viên đột nhiên hỏi.

 

Đoàn Đoàn cũng Tống Dực với ánh mắt dò hỏi.

 

"Ừm... Hơn 100 đồng một , cũng khá đắt, nhưng mà vẫn lo ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-xuyen-sach-om-dui-chong-pho-su-truong/chuong-364-em-khong-can-co-y-thuc-tiet-kiem-tien.html.]

"Hơn 100 á? Ba chúng cả cả về mất sáu bảy trăm đồng cơ !" Viên Viên líu lưỡi, "Anh lấy nhiều tiền thế?"

 

Tống Dực : "Anh để dành đấy, dì An từ nhỏ cho nhiều tiền tiêu vặt, chẳng chỗ nào tiêu nên cứ để dành thôi. Hơn nữa, giờ cũng lương mà."

 

Thực tế thì tiền tiêu vặt Tống Dực để dành từ bé đúng là một ít, nhưng nhiều đến thế, ít nhất là đủ tiền vé máy bay . Lương lậu cũng là cao, mới nửa năm.

 

Tuy nhiên, Tống Dực ngoài lương còn nguồn thu nhập cố định khác.

 

"Sao để dành nhiều thế? Em tiêu hết sạch ," Viên Viên xòe hai tay, "Trong lợn đất chắc còn mấy đồng thôi."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Đoàn Đoàn chậm rãi : "Em còn lợn đất, chị từ bé chẳng con lợn đất tròn méo ."

 

Đoàn Đoàn và Viên Viên đều tiêu tiền giỏi, điều tiền tiêu vặt của Viên Viên đều chui tọt bụng, còn Đoàn Đoàn thì dùng hết để mua sách, băng nhạc và đủ thứ linh tinh khác.

 

Đoàn Đoàn thực là đứa ít khái niệm về tiền bạc nhất trong nhà, vì thế tiêu tiền cũng tiếc tay.

 

Viên Viên nghiêm túc khuyên bảo Đoàn Đoàn: "Làm vẫn nên ý thức tiết kiệm tiền chứ chị. Như chúng , giờ học xa nhà, lỡ việc gì cần tiền gấp, cũng đến mức lúc đó mới ngửa tay xin bố chứ? Đoàn Đoàn, chị học tập em ."

 

Đoàn Đoàn liếc em gái: "Học em cái gì? Học em chỉ để dành mấy đồng bạc lẻ ?"

 

Viên Viên nghẹn họng: "Em... Để dành mấy đồng cũng là để dành mà, chứng tỏ em ý thức phòng xa, còn hơn chị một xu cũng ."

 

Đoàn Đoàn sang Tống Dực: "Là thế ạ?"

 

Tống Dực lắc đầu: "Không , em cần ý thức tiết kiệm tiền, tiền cứ hỏi , ."

 

Viên Viên trợn mắt há mồm: "Thế cũng á? Anh Tống Dực, thế còn em?"

 

Tống Dực đáp: "Em đương nhiên cũng thế . Viên Viên, nếu em thiếu tiền tiêu đừng hỏi xin bố , cũng đừng với cả, mấy đồng lương của cả để dành yêu đương, em cứ gọi điện thẳng cho , gửi cho."

 

Viên Viên hào sảng chắp tay với Tống Dực: "Đại ca, đa tạ! Em sẽ khách sáo !"

 

Nói thì nhưng đó Viên Viên cũng chẳng bao giờ hỏi xin tiền Tống Dực. Ở trường quân đội quản lý nghiêm ngặt, tiền tiêu vặt cho còn tiêu chẳng hết.

 

 

Loading...