Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 54: Cố Kiến Quốc đòi ly hôn
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:32:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vợ ơi, múc nước cho em . Em bận cả ngày, mau rửa ráy ngủ .” Cố Hướng Đông bưng nước , cô vợ nhỏ đang chơi với Tiểu Bảo, liền gọi.
“Anh rửa ?” Sở Y Nhất hỏi tới.
“Anh . Đợi em rửa xong, rửa .”
“Rửa chung , đỡ nước. Em chê .” Sở Y Nhất hì hì.
“Được thôi.” Cố Hướng Đông cũng khách sáo, cầm khăn mặt tới. Hai rửa mặt xong, Sở Y Nhất liền đặt chân chậu.
Cố Hướng Đông xổm xuống, nắm lấy bàn chân trắng nõn của vợ, bắt đầu rửa chân cho cô.
“Anh gì ? Em tự rửa .” Bị bàn tay to của Cố Hướng Đông nắm chân, Sở Y Nhất thấy tự nhiên.
“Có gì . Rửa chân cho vợ thì gì mà !” Cố Hướng Đông chẳng để tâm. Chân vợ , !
Ánh mắt Sở Y Nhất long lanh, đỉnh đầu tròn tròn của , đưa tay xoa xoa.
“Công việc mới của thế nào? Quen ? Có mệt ? Ăn uống ?”
“Không . Anh quen . Làm việc ở cũng thôi. Em yên tâm, cần lo cho .” Cố Hướng Đông thấy lòng ấm . Ai cũng còn trẻ mà thành tựu, thật lợi hại. họ trả giá bao nhiêu, cũng chẳng ai hỏi mệt , quen . Chỉ vợ nhỏ là quan tâm . Anh cảm thấy, khổ, mệt một chút, chỉ cần cô sống , thì cũng đáng.
“Nếu gặp chuyện gì, đừng giữ trong lòng. Phải với em. Biết em giúp thì ?” Thấy Cố Hướng Đông lau khô chân cho , Sở Y Nhất nghĩ, quyết định ở bên đàn ông , thì nên cùng chia sẻ thứ.
“Biết .” Cố Hướng Đông véo má Sở Y Nhất, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Cố Hướng Đông! Tay sờ chân em, giờ sờ mặt em!” Sở Y Nhất lúc mới phản ứng , tức điên. Cô giơ chân đạp , Cố Hướng Đông bắt lấy, ánh mắt trượt theo cẳng chân thon thả của cô.
Sở Y Nhất cảm thấy tư thế chút . Tay cô chống , ngửa, chân thì nắm. Trông cứ như cô đang quyến rũ .
Không khí chút ái . Đôi mắt Cố Hướng Đông như vực sâu, hút cô .
“Mẹ ơi! Về ngủ thôi! Tiểu Bảo mệt .” Tiếng Tiểu Bảo vang lên. Cả hai giật , vội vàng ngay ngắn .
“Em về ngủ đây. Anh cũng nghỉ sớm .” Sở Y Nhất cúi đầu, một câu, vội vàng rời khỏi phòng.
Cố Hướng Đông thở dài. Xem con đường "chuyển chính" của còn dài lắm.
Sở Y Nhất về phòng, tắt đèn, xuống bên Tiểu Bảo. lòng cô vẫn thể bình tĩnh.
“Con , con sai . Chuyện kể như .” Sau bao nhiêu kể sai, Sở Y Nhất đành bỏ cuộc. “Mẹ ơi, hôm nay con chuyện nữa. Con ngủ.”
Sở Y Nhất thở phào. Với trạng thái , cô sẽ kể câu chuyện thành cái dạng gì. Thôi, nên đầu độc trẻ nhỏ.
Tiểu Bảo bên cạnh, chẳng mấy chốc ngủ say. Chỉ còn Sở Y Nhất, vẫn thao thức, chút buồn ngủ.
Mình thèm Cố Hướng Đông đến thế ? Chỉ sờ chân một chút thôi, mà giờ khó bình tĩnh thế .
Phòng bên cạnh, Cố Hướng Đông cũng nỗi phiền não tương tự. Anh giường, trằn qua trọc , tài nào ngủ . Tinh thần chỉ vùng dậy, chạy ngay một vòng 3km đường trường.
Sáng hôm , hai thức dậy, thấy quầng thâm mắt của , nhưng đều ăn ý gì.
“Chú Ba! Thím Ba! Hai mau về nhà xem ! Bác cả với bác gái đang cãi to!” Cố Tiểu Trụ thở hổn hển chạy tới.
Hai liếc .
“Biết . Ai bảo cháu sang đây?” Cố Hướng Đông đ.á.n.h răng hỏi.
“Bố cháu bảo. Bố cháu thấy bà nội tức giận, nên bảo cháu sang gọi chú thím.”
“Cháu về . Lát nữa chúng sang.”
“Vâng ạ.” Cố Tiểu Trụ vội vã chạy về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-54-co-kien-quoc-doi-ly-hon.html.]
“Chúng sang tiện ? Chắc tám, chín phần mười là vì chúng . Đừng đến lúc đổ hết lên đầu em.” Sở Y Nhất tuy để ý, nhưng cứ chỉ thẳng mặt mắng, cũng khó chịu.
“Em cần qua . Tiểu Bảo dậy. Em ở nhà trông nó. Anh qua xem thế nào.” Cố Hướng Đông đặt tay lên vai Sở Y Nhất, an ủi. “Để em chịu ấm ức .”
Sở Y Nhất bĩu môi. Chứ còn gì nữa!
Cố Hướng Đông thấy bộ dạng của cô thật đáng yêu. Anh hôn nhẹ lên trán cô, vội vàng sang nhà chính.
Còn đến sân, tiếng Trần Chiêu Đệ gào : “ gả về nhà họ Cố bao nhiêu năm nay, chịu thương chịu khó. Không công thì cũng khổ! Giờ nông nỗi ! Cố Kiến Quốc! Anh ! Anh rốt cuộc còn sống chung nữa !”
Cố Kiến Quốc xổm ở một góc, hai tay theo thói quen đút ống tay áo, nhíu mày, một lời.
“Rốt cuộc là ? Sáng sớm ầm ĩ, sợ chê ?” Cố Hướng Đông bước sân, thấy cả ủ rũ.
“Sợ chê ? gì mà sợ! Nhà họ Cố các giỏi! Từ già đến trẻ, ai cũng quý vợ của chú! Chỉ nó là điều! thì cái gì cũng ! Nói gì, gì cũng sai!” Trần Chiêu Đệ thấy Cố Hướng Đông, nghĩ đến Sở Y Nhất. Đều tại con đàn bà đó! Tiểu Xuyên sai! Từ lúc nó về nhà họ Cố, bà ngày nào yên! Nó đúng là chổi!
“Có chuyện gì thì . Đừng lôi cái , kéo cái .” Cố Hướng Đông nhíu mày. Vợ nhỏ sang đây đúng là sáng suốt. Bà chị cả đúng là lý lẽ . Chuyện gì cũng lôi cô .
“Anh cả, rốt cuộc là ?” Cố Hướng Đông thấy thể chuyện với Trần Chiêu Đệ, đành sang hỏi .
“Không liên quan đến các chú. Cũng liên quan đến ai. Là vấn đề của . Anh chia nhà! Trần Chiêu Đệ! Nếu cô đồng ý, chúng cùng sống. Không đồng ý, chúng ly dị!”
Cố Kiến Quốc cũng nổi nóng. Anh tự thấy với em trai . Bao nhiêu năm nay, trách nhiệm của cả, một nó gánh hết. Nó ở đơn vị, sinh tử, tiền lương phần lớn đều gửi về nhà. Là do vô dụng, giúp gì. Khó khăn lắm nó mới cưới vợ, còn Trần Chiêu Đệ đối xử như . Anh thật còn mặt mũi nào ở cái nhà , hưởng thụ đồ ăn thức uống do vợ chồng nó mang về.
“Chia nhà? Anh nhẹ nhàng nhỉ! Chỉ bằng , nuôi nổi hai con ? Anh mấy cân mấy lạng ? Đi theo riêng, mà c.h.ế.t đói! ngốc! Sao chia nhà? đồng ý!” Trần Chiêu Đệ sống c.h.ế.t chịu. Mẹ chồng cũng can. Hừ! Chắc cũng mong đuổi lắm. Mình càng để họ như ý!
“Anh cả, bố đều ở đây, ba em ở chung. Chia nhà gì? Hôm qua giận thôi, đừng để bụng.”
“Chú Ba! Là cả với chú! Nuôi mà dạy, là của cha! Thằng Tiểu Xuyên nó đối xử với thím Ba như , còn mặt mũi nào các chú nữa!” Cố Kiến Quốc ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Anh gì với họ! Thằng Tiểu Xuyên sai ? Từ lúc con Sở Y Nhất đó về nhà họ Cố, chúng yên ? Nếu nó suốt ngày châm ngòi ly gián, chúng cãi ? Nó chính là chổi! Làm cả nhà yên…”
“Cô đủ đấy! Trần Chiêu Đệ! Cô đúng là lý lẽ! Rõ ràng là cô sai, cứ đổ cho khác! Sống với như cô, chịu nổi một ngày! Chúng ly hôn !” Cố Kiến Quốc đột nhiên bật dậy, gào về phía Trần Chiêu Đệ, chạy khỏi nhà.
Trần Chiêu Đệ sững sờ. Đây là đầu tiên Cố Kiến Quốc ly hôn với bà . Trước đây dù cãi to đến mấy, cũng từng . Lần , dễ dàng như .
Bà ngẩng đầu nhà họ Cố. Không một ai tỏ đồng cảm. Họ đều nghĩ là bà sai. Nhìn đám đông vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ, ai cũng đang nhạo .
Trần Chiêu Đệ thấy đầu óc cuồng. Bà cảm thấy nên ở đây nữa. Ở , chỉ càng thêm mất mặt. Bà dậy, phòng thu dọn đồ đạc, thẳng cửa.
“Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ đấy? Mẹ con ?” Cố Tiểu Xuyên òa , ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Trần Chiêu Đệ.
“Chị cả! Anh cả chỉ giận thôi. Chị đừng để bụng. Mau dắt Tiểu Xuyên nhà , dọa thằng bé sợ.” Hà Ngọc Lan nỡ, lên tiếng khuyên.
“Tiểu Xuyên! Sau ở nhà, lời bà nội!” Nói xong, Trần Chiêu Đệ dứt khoát gỡ tay Cố Tiểu Xuyên , thẳng, đầu .
Sở Y Nhất ở nhà cũng lo lắng cho Cố Hướng Đông, sợ khó xử, nên dắt Tiểu Bảo sang nhà chính. Còn đến nơi, thấy Trần Chiêu Đệ xách túi đồ .
Hầy, thật ? Sở Y Nhất chút kinh ngạc. Cô cứ tưởng bà định nhân cơ hội ầm ĩ, kiếm chút lợi lộc. Không ngờ thật.
Sở Y Nhất sờ mũi, thấy nghĩ sai cũng ngượng.
“Rốt cuộc là ?” Sở Y Nhất đến bên cạnh Cố Hướng Đông, hỏi nhỏ.
Cố Hướng Đông đưa tay đón lấy Tiểu Bảo, ôm lòng, trả lời: “Anh cả đòi ly hôn.”
“Hả!” Lần Sở Y Nhất hình thật. Nghiêm trọng !
Trong lúc hai đang chuyện, ai ngờ, Cố Tiểu Xuyên từ đất bò dậy, lao thẳng về phía Sở Y Nhất. Sở Y Nhất kịp phòng , Cố Hướng Đông đang bế Tiểu Bảo. Cú va chạm mạnh khiến Sở Y Nhất ngã ngửa đất.
Sở Y Nhất hét lên một tiếng.
“ Y Nhất!” Cố Hướng Đông hoảng hốt, vội lao về phía Sở Y Nhất.