“Bố ơi, mấy tháng con còn nghĩ, bao giờ nhà mới ăn một bữa thịt. Giờ thì , chỉ thịt, còn rượu. Con cảm giác ăn xong bữa , con thể thức cả đêm cũng .” Cố Kiến Quân bàn thức ăn thịnh soạn, cảm khái.
Ai mà chẳng nghĩ . Cuộc sống như thế , đây mơ cũng dám.
“Thằng nhóc ! Mày tự mà thức cả đêm. Bộ xương già của tao chịu nổi .” Ông Cố mắng yêu.
“Bố, cả, hai, vất vả cả ngày , mau ăn . Con về mấy hôm, việc còn cứ giao cho con. Mọi cứ ăn uống no say, về nghỉ ngơi là .” Cố Hướng Đông rót rượu đầy ly cho .
Ông Cố và các cũng khách khí. Làm việc cả ngày, đói rã rời, gặp đồ ăn ngon, ai nấy đều cắm cúi ăn.
Bên thì ăn uống no say, còn bên nhà họ Cố, bữa cơm khó nuốt vô cùng. Bà Tôn đang giận, liền tiêu chuẩn ăn uống như . "Lên voi" thì dễ, "xuống chó" mới khó. Dạo gần đây, miệng lưỡi nhà họ Cố cũng nuông chiều, ăn đồ ăn như cũ, ai cũng thấy nuốt nổi.
“Bà nội! Bà nội! Con ăn bánh ngô ! Con ăn trứng! Con ăn cơm!” Cố Tiểu Xuyên nhận , chuyện là do nó gây , vẫn tiếp tục thách thức giới hạn của bà Tôn.
Bà Tôn gì, cúi đầu ăn cơm.
Hà Ngọc Lan và Cố Tiểu Trụ cũng im lặng. Ai cũng thấy bà nội đang giận sôi lên, cứ đ.â.m đầu họng súng.
Say sưa no nê, ông Cố và hai con trai ợ một tiếng, thỏa mãn về. Vừa về đến nhà, thấy tối om, một ánh đèn. Ủa, hôm nay ngủ sớm ?
Ba về phòng riêng. Không bao lâu, phòng ông cả vang lên tiếng cãi vã.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Anh ăn no uống say , mặc kệ con sống c.h.ế.t! Anh ở nhà ăn gì ? Thằng Tiểu Xuyên giờ vẫn đói, ngủ kìa!” Trần Chiêu Đệ ngửi thấy mùi rượu Cố Kiến Quốc, liền bốc hỏa.
“Lại nữa đây? Cô thể để yên một ngày ?” Tâm trạng cả ngày của Cố Kiến Quốc, ngay lập tức tan biến, chỉ còn sự mệt mỏi.
“Anh ý gì? Anh thèm hỏi xảy chuyện gì, đổ hết cho , là vô cớ gây sự ?” Trần Chiêu Đệ thấy Cố Kiến Quốc phản ứng như , càng thêm tủi .
“Bố ơi! Con đói! Bố sang bà nội xin cho con ít đồ ăn ngon .” Cố Tiểu Xuyên đói thật. Bụng nó réo ầm ĩ, ngủ .
Cố Kiến Quốc con trai như , chút nỡ, đành bước sang phòng .
“Mẹ ơi, ngủ ?” Cố Kiến Quốc ngoài cửa, hỏi nhỏ.
Bà Tôn gì. Ông Cố mở cửa: “Sao ? Muộn thế còn việc gì?”
“Bố, để con .” Cố Kiến Quốc lách .
“Mẹ, ngủ ? Thằng Tiểu Xuyên nó đói, ngủ . Mẹ xem gì ăn , cho nó lót .” Cố Kiến Quốc đến đầu giường. Bà Tôn vẫn lưng trong.
“Cố Kiến Quốc! Mày ngốc hả? Mày phân biệt đúng sai ?” Con dâu với cháu nội , chẳng lẽ con trai cũng mắng !
“Mẹ! Mẹ ? Không thì thôi. Sao mắng con?” Cố Kiến Quốc cảm thấy, hôm nay nóng tính quá.
“Con mày, vợ mày gì cũng là đúng ? Mày phán đoán của ? Mày hôm nay xảy chuyện gì ? Vợ Lão Tam bụng mua đồ mang sang đây, con trai mày chỉ thẳng mặt nó, mắng nó là đồ đàn bà xa, là chổi! Mày xem, tao nuôi ong tay áo ? Chúng mày bố , rốt cuộc là dạy con kiểu gì, mà để nó thành như ?” Bà Tôn kìm nén cả đêm, giờ tuôn hết. Bà cũng chẳng sợ ai đó thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-53-an-sach-se.html.]
“Mẹ! Mẹ thật ?” Cố Kiến Quốc tin. Con chỉ là bướng, chắc chắn đang con .
“Có thật , mày về mà hỏi vợ mày, hỏi con mày! Cố Kiến Quốc, tao rõ ở đây! Mày xem giải quyết ! Nếu mày giải quyết , chúng chia nhà ngay! Tao ở chung với chúng mày nữa! Mắt thấy, tim phiền!” Bà Tôn xong, xuống.
Ông Cố đầu tiên thấy vợ tức giận như , chắc là xảy chuyện lớn. “Mày còn đấy gì? Không về !”
Cố Kiến Quốc ngờ, sang xin đồ ăn, chuyện . Anh lập tức thấy hổ. Bị bố , vội vàng lui .
Cố Tiểu Xuyên nghển cổ chờ bố. Thấy về tay , nó lập tức thất vọng: “Bà nội keo kiệt! Bà nội thiên vị! Có đồ ăn ngon cũng cho con!”
Lòng Cố Kiến Quốc càng thêm mệt mỏi: “Tiểu Xuyên! Sao con bà như ? Bà là bề , con thế!”
“Con thích đấy! Bà nội bao nhiêu đồ ăn ngon, nhưng bà thiên vị, cho Tiểu Bảo với Tiểu Trụ, cho con! Bà cho con ăn, con bà đấy!” Tiểu Xuyên lý sự cùn.
Cố Kiến Quốc Trần Chiêu Đệ, đột nhiên hiểu tại tức giận như .
“Anh gì? Con nó sai ? Mẹ chẳng là như ? Thiên vị c.h.ế.t!” Trần Chiêu Đệ liếc Cố Kiến Quốc, thản nhiên.
Cố Kiến Quốc cảm thấy thêm cũng vô ích. “Mai dọn dẹp . Chuẩn riêng.” Nói xong, mệt mỏi xuống giường.
“Anh ý gì? Chia nhà? Tại chia nhà? chia nhà!” Nghe Cố Kiến Quốc , Trần Chiêu Đệ mới hoảng hốt.
dù bà gì, Cố Kiến Quốc cũng hé răng nửa lời. Trần Chiêu Đệ cảm thấy thất bại tột độ.
“Vợ ơi, em nghỉ . Để dọn.” Sở Y Nhất đang thu dọn bát đĩa, Cố Hướng Đông liền tới, kéo cô xuống chơi với Tiểu Bảo. Còn thì nhanh nhẹn thu dọn thứ.
“Rửa cho sạch đấy.” Sở Y Nhất chỉ huy. Vừa cô cũng lười động đống dầu mỡ .
“Biết .” Cố Hướng Đông đảm bảo.
Không bao lâu, rửa xong, thuận tiện bưng một chậu nước ấm : “Tiểu Bảo, đây. Bố rửa mặt cho.”
“Không chịu ! Con rửa cơ!” Tiểu Bảo phản kháng.
“Mẹ hôm nay vất vả . Chúng để nghỉ ngơi, ?”
“Vậy cũng . Lát nữa bố rửa mặt cho nữa đấy.”
“Phụt!” là con trai ruột!
“Được. Lát nữa bố giúp con rửa, rửa thật sạch sẽ, chịu ?” Cố Hướng Đông xoa đầu Tiểu Bảo, hùa theo.
“Vâng ạ!”
Sở Y Nhất thầm nghĩ, đang 'đen tối' quá ? Rửa sạch sẽ, 'ăn' sạch sẽ?