Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 50: Đi ra ngoài mới có cơ hội
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:32:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đồng chí ơi, cho chúng ăn cơm.” Sở Y Nhất dắt Tiểu Bảo tiệm cơm quốc doanh, ngẩng đầu cô mậu dịch viên đang c.ắ.n hạt dưa ô cửa sổ nhỏ, lên tiếng.
Cô mậu dịch viên mí mắt cũng thèm nhấc, chỉ giơ ngón tay chỉ tấm bảng treo bên ngoài. Sở Y Nhất ngơ ngác, theo hướng tay cô , hóa là thực đơn.
“Tiểu Bảo, con ăn gì đặc biệt ?” Sở Y Nhất bế Tiểu Bảo lên hỏi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Mẹ gọi gì con cũng thích. Con kén ăn.”
Tin con mới lạ. là kén ăn, nhưng món nào ngon thì ăn ít thôi.
“Đồng chí, cho chúng một phần gà kho, một phần thịt kho, thêm một con cá…”
“Khoan khoan! Cô ăn ở đây bao giờ hả? Một chỉ gọi một mặn một chay, hơn . Chỗ chúng cần phiếu thịt, ?” Cô mậu dịch viên Sở Y Nhất với ánh mắt đầy khinh thường.
“À, thì ăn bao giờ nên mới đến thử. Vậy cho chúng một phần gà kho, một con cá và…”
“Cô hiểu ? Một một mặn một chay! Không hơn!”
“Thì chúng là hai , gọi nhiều !” Sở Y Nhất cô mậu dịch viên ngắt lời liên tục, cũng bực!
“Trẻ con tính.”
“Dựa mà tính? Lúc nãy chị !” Hầy, nhân viên tiệm cơm quốc doanh thời ai cũng thế ?
Mà Sở Y Nhất tính sai thật. Nhân viên tiệm cơm quốc doanh thời , ít nhiều đều "quan hệ", việc nhẹ nhàng, lương cao. Họ chỉ mong cả ngày khách, nên chẳng mấy khi thái độ .
“ tính là tính! Đồ nhà quê! Gọi món ăn cũng mà bày đặt ăn cơm tiệm!” Cô nguẩy mông, lưng về phía Sở Y Nhất, tiếp tục c.ắ.n hạt dưa.
“Cô ai đồ nhà quê? Cô khinh thường nông dân ? Lao động nhân dân là vinh quang nhất! Cô tư tưởng lệch lạc!”
“Cô bậy bạ gì đấy! ý đó khi nào!” Sở Y Nhất chụp cái mũ to, cô mậu dịch viên biến sắc, dám nhận.
“Thế lúc nãy cô còn mắng là đồ nhà quê!” Tiểu Bảo hậm hực .
Tiếng ồn ào bên một đầu bếp chú ý. Ông tủm tỉm, vẫy tay với Sở Y Nhất: “Tới đây, cô ơi, tới đây. gọi món cho.”
Cô mậu dịch viên liếc ông đầu bếp, nguẩy m.ô.n.g bỏ . Trước khi còn lườm Sở Y Nhất cái.
“Thái độ gì !” Giá mà điện thoại khiếu nại, tố cáo cô ngay.
“Lại đây cô. Ăn gì nào.” Ông đầu bếp thái độ , Sở Y Nhất cũng nỡ trút giận lên ông, liền mấy món lúc nãy.
“Thôi đừng để bụng. Thời buổi thịt thà cung cấp hạn, nên chúng cũng khó xử. Đây, phiếu của cô. Tổng cộng một đồng mốt.”
Sở Y Nhất nhận lấy phiếu, lòng chợt động, cô ghé tai nhỏ: “Bác ơi, chỗ các bác thu mua đồ ?”
“Sao hả cô? Có mối ?” Mắt ông đầu bếp sáng lên. “Thế , cô bao nhiêu, thu bấy nhiêu. Giá cả dễ thương lượng. Sao nào?”
“Được. ăn cơm . Lát nữa tìm bác.”
“Được, . Ăn cơm , ăn cơm .” Ông đầu bếp gật đầu, bếp dặn dò, bảo mau mang đồ ăn cho cô gái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-50-di-ra-ngoai-moi-co-co-hoi.html.]
Sở Y Nhất cầm phiếu, dắt Tiểu Bảo tìm chỗ . Hai con mắt to mắt nhỏ, chờ nếm thử món ăn ở tiệm cơm quốc doanh.
kết quả họ thất vọng. Chắc là do kỳ vọng quá cao. Món ăn cũng chỉ bình thường.
“Mẹ ơi, con thấy còn ngon bằng nấu.” Tiểu Bảo nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nhỏ với Sở Y Nhất.
“Mẹ cũng thấy .” Sở Y Nhất nháy mắt với Tiểu Bảo. “Lần thèm ăn gì, cho con. Đảm bảo no căng.”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo mím môi trộm.
“Cô ơi, thế nào? Có hợp khẩu vị ?” Ông đầu bếp thấy hai con ăn cũng kha khá, vội vàng chạy hỏi han.
“À, cũng ạ. Tay nghề của bác lắm.” Sở Y Nhất đả kích . Ông đầu bếp đĩa thức ăn còn thừa khá nhiều, khóe mắt giật giật. Tốt mà ăn còn chừa thế .
“Cô ơi, cái chuyện lúc nãy…”
“À, hôm nay mang theo. Hay là vầy, hai ngày nữa mang đến. Bác xem ở , lúc nào thì tiện?” Vừa hai ngày nữa ký hợp đồng, một thể luôn.
“Được, . Nếu thì nhất là buổi tối, ở cửa tiệm cơm, ?” Ông đầu bếp suy nghĩ .
“Buổi tối chắc tiện lắm. Hay là buổi chiều . cố gắng đến muộn một chút, nhưng chắc đợi đến tối .”
“Không , . Được mà. Cô cứ đến. Sao tiện cho cô là .” Thời buổi , hàng trong tay mới là vua.
“Vâng. Vậy quyết định thế nhé.” Sở Y Nhất bỏ thêm ba xu mua cái cặp lồng sắt, gói đồ ăn thừa mang về, lãng phí quá.
Sở Y Nhất dắt Tiểu Bảo Hợp tác xã mua ít đường trắng. Nghĩ đến ông Cố và mấy em họ Cố giúp xây tường rào, cô mua thêm hai chai rượu trắng. Nhìn ngó xung quanh, cô mới sực nhớ, mấy thứ trong hệ thống chẳng đều . Haizz, tốn tiền tốn tem phiếu. là ngốc thật.
“Tiểu Bảo, con còn mua gì nữa ? Không thì chúng về nhé?”
“Mẹ ơi, cũng chẳng gì mới lạ. Có ngần thứ. Thôi đừng mua nữa, về .”
“Ừ, về thôi.” Đợi lát nữa về gần đến nhà, kiếm cớ lấy ít đồ từ nông trường , đỡ tốn tiền.
Tiểu Bảo hí hoáy chơi con ếch xanh bằng sắt tây. Lên dây cót vài cái là nó nhảy tanh tách. Từ lúc Sở Y Nhất mua cho, nó cứ cầm tay chơi suốt.
Ngồi xe buýt lắc lư, cảnh vật hai bên lùi , Sở Y Nhất thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là ngoài. Chỉ ngoài, mới cơ hội.
Lúc về gần đến nhà, Sở Y Nhất tìm cơ hội, lấy một đống đồ từ hệ thống nông trường . Dạo , thời gian ở trong nông trường lâu, phần thưởng cũng nhiều hơn, đồ đạc chất đầy kho. Cô lấy ít thịt xử lý sẵn, cắt hai miếng, cũng năm sáu cân ( 3kg), thêm ít đồ khác, thành một bọc lớn. Cô dùng cái túi to để đựng, xách về nhà họ Cố cũng khá vất vả.
“Trời ơi! Còn dắt theo Tiểu Bảo, con xách nhiều đồ thế .” Bà Tôn thấy Sở Y Nhất xách đồ, mệt đến thở hổn hển, xót xa .
“Cũng nặng lắm . Con mua ít thịt, với ít đồ dùng trong nhà. Mẹ xem .” Sở Y Nhất miệng thì nặng, nhưng đúng là mệt thật, phịch xuống ghế nghỉ.
Bà Tôn mở cái túi xem. Trời đất ơi! Sao mua nhiều đồ thế ! Tốn bao nhiêu tiền!
“ Y Nhất , con mua nhiều đồ thế!”
“À, cái cuốn tranh con vẽ cho Tiểu Bảo , một ông chủ hiệu sách thích. Mấy thứ là ổng đưa cho con đó. Không tốn tiền .” Ba phần thật, bảy phần giả. Sở Y Nhất mà cũng thấy chột .
“Trời ơi! Con bé mà giỏi giang thế! Viết vẽ vẽ mà cũng đổi ngần thứ .” Bà Tôn rạng rỡ, mắt híp cả .