“Chào cô, là chủ hiệu sách , tên là Lưu Dịch. Không thể chuyện với cô một lát ?” Lưu Dịch chủ động chào hỏi.
“Anh việc gì ? Chúng quen . nghĩ chúng gì để !” Sở Y Nhất cảnh giác đàn ông mặt. Anh đeo kính gọng vàng, ăn mặc chỉn chu, trông nho nhã.
“Là thế . thấy cuốn sách học mà bé đang xem. hỏi cô, cô hứng thú in ấn nó , để cho trẻ em cả nước cùng xem ?” Lưu Dịch hề vòng vo, chỉ cuốn tranh tay Tiểu Bảo, rõ ý đồ.
“Ý của là, mua bản quyền của ?”
Ủa? Lưu Dịch nhướng mày. Không ngờ cô gái nắm bắt trọng tâm nhanh .
“Vậy, thể mời cô qua chỗ khác, chúng bàn kỹ hơn ?” Lưu Dịch thích chuyện với thông minh, đỡ tốn thời gian.
“Được thôi. nhớ cách đây xa quán cà phê. Chúng qua đó nhé?” Sở Y Nhất thầm nghĩ, cho trẻ con ở công xã Hòa Bình xem cũng là xem, mà cho trẻ con cả nước xem cũng là xem. Nếu thể kiếm một nguồn thu nhập định, tội gì .
“Chưa nên xưng hô với cô thế nào?” Lưu Dịch xuống, đưa thực đơn cho Sở Y Nhất.
“Sở Y Nhất.”
“Chào chú ạ! Cháu là Sở Tiểu Bảo.” Tiểu Bảo nhanh nhảu tự giới thiệu.
“Chào Tiểu Bảo nhé. Cháu uống gì?” Lưu Dịch thường ngày ít tiếp xúc với trẻ con, cũng kinh nghiệm. Sở Tiểu Bảo, thấy phản cảm chút nào.
Sở Y Nhất nhận lấy thực đơn, xem thử đồ uống ở đây. Không gì đặc sắc, chỉ là danh sách bình thường, hình ảnh hoa hòe hoa sói như , chỉ chữ.
“Tiểu Bảo, cho con một cái bánh ngọt với sữa nóng nhé?” Sở Y Nhất cho thằng bé vài loại bánh. Tiểu Bảo chọn một cái, ngoan ngoãn gật đầu.
“Được . Cho một ly sữa nóng, một cái bánh ngọt, và một ly Mocha. gọi xong .” Sở Y Nhất với nhân viên phục vụ, đưa thực đơn cho Lưu Dịch.
“Một ly Americano.” Lưu Dịch nhận thực đơn mà cần , gọi đồ uống của .
“Ông Lưu, ý của ông thế nào? Giờ ?”
“Cô Sở , là thế . Nếu cô đồng ý, chúng thể ký hợp đồng. sẽ mua bản quyền mấy cuốn tranh , đó sẽ phụ trách in ấn, xuất bản và tiêu thụ. Cô cần lo gì cả. Cô thấy ?”
“Được thôi. Không ông Lưu hợp tác một , là hợp tác lâu dài?”
“Ồ? Ý cô là ?”
“Hợp tác một , nghĩa là chúng chỉ hợp tác . Hợp tác lâu dài, nghĩa là thể tiếp tục cung cấp tác phẩm mới cho ông. Đương nhiên, thị trường chấp nhận mấy thứ thế nào, nên khâu tiêu thụ về dám đảm bảo.” Sở Y Nhất thẳng.
“Hay là thế , cô Sở. Chúng cứ xuất bản đợt một xem hiệu quả thế nào. Nếu phản hồi , chúng sẽ tiếp tục, ?” Lưu Dịch suy nghĩ một lát, đưa đề nghị an .
“Cũng . Vậy chi phí tính thế nào?”
“Cô Sở ý tưởng gì ?” Nghe cô , chắc là tính toán.
“Ý của là chia lợi nhuận. Lấy 50% doanh thu tiêu thụ.” Thật mức giá trong lòng cô là 30%, nhưng vì hiểu rõ Lưu Dịch, cô nghĩ thể sẽ cò kè mặc cả.
“Cô Sở , năm phần thì thực tế lắm. Dù thì, khâu đầu tư về và rủi ro đều do gánh cả.” Lưu Dịch , chút khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-49-hop-tac-vui-ve.html.]
Sở Y Nhất nhấp một ngụm Mocha. Ai, vị cũng tệ, vẻ còn nguyên chất hơn loại . “Vậy theo ông Lưu, bao nhiêu là hợp lý?”
“Thế , ba phần. Thanh toán hàng tháng. Đương nhiên, sổ sách cũng sẽ cho cô xem qua.” Lưu Dịch trầm ngâm một hồi, mới ngẩng đầu .
“Được. Ba phần thì ba phần. một yêu cầu. Tác phẩm sáng tác, hy vọng chỉ do một thành, can thiệp ý tưởng. Mong ông Lưu lúc hợp đồng thì thêm điểm . Ngoài , nếu lỡ như, doanh , tạm thời để lộ thông tin của .”
“Được. Vậy xong hợp đồng thì liên lạc với cô thế nào?”
“Hợp đồng mất bao lâu thì xong? sẽ đến tìm ông. ở đây.”
“Hai ngày nữa.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ừm. Vậy vẫn ở đây, giờ , sẽ đợi ông. Còn nữa, nội dung đợt đầu, ông dùng mấy cuốn tranh của Tiểu Bảo, ý tưởng gì khác?”
“Nếu lâu dài, nhất nên theo hệ liệt.”
“Được. Vậy về sắp xếp , đến lúc đó mang qua cho ông một thể.” Sở Y Nhất sang Tiểu Bảo, miệng dính đầy bơ. “Ăn xong con? Chúng .”
“Mẹ ơi, sắp xong . Còn một chút.” Tiểu Bảo “ngoạm” một miếng hết sạch cái bánh, uống thêm hai ngụm sữa, mới đặt ly xuống. Sở Y Nhất lau miệng cho nó.
“Vậy thưa ông Lưu, chúng .”
“Chào chú, gặp ạ.”
“Ừ, gặp .”
Lưu Dịch bóng dáng một lớn một nhỏ, cảm thấy hôm nay đến đây thật uổng công. Trực giác mách bảo , đây là một thương vụ chỉ lãi, lỗ.
“Mẹ ơi, chốt một vụ ăn lớn đấy.” Thằng nhóc con, lúc nào cũng những câu già đời.
“Làm ăn lớn gì chứ. Con thì cũng nhiều thật. Con mà ăn lớn? Mẹ còn thấy một xu nào đây.”
“Mẹ ơi, xa trông rộng. Đừng để ý mấy cái mắt. Con cảm giác, nhất định sẽ kiếm nhiều tiền. Cho nên, nên mua cho con ít đồ ăn ngon, khao con ?”
“Hầy, ngay mà. Con chỉ vòi vĩnh thôi đúng ?” Sở Y Nhất nắm tay Tiểu Bảo, đung đưa.
“Bố con giỏi như , chẳng lẽ nuôi nổi con? Ăn một chút thì .”
“Con thôi . Con ăn gì mà chẳng . Sao cứ bắt mua ở đây? Đồ ở đây ngon lắm ?”
“Mẹ sai . Không đồ ở đây ngon, mà là đồ mua cho con mới ngon.”
“Cái miệng của con, dỗ bao nhiêu cô bé đây. Thôi , con ăn gì, mua hết.”
Tiểu Bảo nghiêng đầu xung quanh: “Mẹ ơi, là chúng ăn cơm . Cũng đến giờ ăn .” Thằng bé chỉ tiệm cơm quốc doanh cách đó xa.
“Được . Đi, khao con một bữa no nê.” Vừa , Sở Y Nhất cũng trải nghiệm xem, món ăn ở tiệm cơm quốc doanh nổi tiếng thời rốt cuộc .