Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 46: Bàn tay vàng phiên bản muộn
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:32:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên chỗ Cố Hướng Đông, Tiểu Vương giúp nhận bưu kiện của Sở Y Nhất gửi đến. Vì cả hai đang bận một vụ án, Tiểu Vương tiện tay để bưu kiện ở văn phòng. Mãi đến hôm Cố Hướng Đông mới . Anh vội vàng chạy đến văn phòng, thấy một cái bọc nhỏ, nhấc lên thấy khá nặng. Không vợ bé nhỏ của mà vác bưu điện .
Ừm, xem hỏi đồng nghiệp xung quanh, xem ai tem phiếu xe đạp , mượn tạm. Sau thì trả, hoặc bỏ tiền mua, sắm cho vợ một chiếc, cũng tiện.
Mở bưu kiện , thấy đầy ắp đồ. Có quần áo, giày, nhiều dưa muối, còn ít kẹo. Nói là kẹo, nhưng nó khác loại ăn, đắng đắng, ngọt ngọt, vị ngon hơn kẹo thường bao nhiêu . Cũng Sở Y Nhất kiếm .
Cố Hướng Đông lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một phong thư ở đáy. Anh định mở xem vợ yêu gì, thì bên ngoài tiếng gõ cửa.
“Lão Cố! Cái của … Này, gì đấy? Mở tiệm tạp hóa ?” Quách Hòa Bình tìm Cố Hướng Đông chút việc. Vừa thấy cảnh , cũng ngẩn . Nào là quần áo mới, giày mới, còn bao nhiêu hũ thủy tinh lớn nhỏ, bên trong đựng gì. Anh tò mò, vươn tay cầm lấy một hũ.
“Làm gì đấy! Động tay động chân!” Cố Hướng Đông đập tay một cái, lùa đồ về phía .
“Hầy! Xem cái bộ dạng keo kiệt của kìa. Tớ càng xem.” Quách Hòa Bình và Cố Hướng Đông quen từ . Tuy cùng đơn vị, nhưng tiếp xúc. Anh phục viên về địa phương sớm hơn, cũng thật trùng hợp, cả hai phân về cùng một chỗ. Vì , quan hệ cũng thiết hơn đồng nghiệp khác.
Nhiều đồ thế , Cố Hướng Đông cũng giữ hết , Quách Hòa Bình giật mất hai hũ. Anh vặn mạnh. Bụp một tiếng, mùi dưa muối đặc trưng bay .
“Lão Cố! Tay nghề của em dâu đây ? Được đấy! Mùi vị chuẩn thật.” Dưa muối thì ai cũng ăn , nhưng ngoài vị mặn thì chẳng gì. Hũ thì khác, chỉ ngửi thôi thấy ngon.
“Đi mau mau! Đừng phiền tớ xem thư!” Cố Hướng Đông nôn nóng thư vợ, giờ thấy Quách Hòa Bình phiền phức vô cùng, chỉ mong biến nhanh khỏi văn phòng .
“Thế tớ khách sáo nhé!” Quách Hòa Bình cầm đồ, vui vẻ chuồn. là chẳng thấy khách sáo chút nào.
Khó khăn lắm mới đuổi "kỳ đà" . Cố Hướng Đông mở thư. Chỉ liếc một cái là thấy rõ. Trên thư là một danh sách liệt kê tất cả những thứ Sở Y Nhất gửi cho . Ngoài , một lời nào khác.
Cố Hướng Đông lật qua lật tờ giấy, cuối cùng thất vọng dựa ghế. Anh cứ tưởng vợ yêu sẽ cho vài lời tâm sự. Xem là nghĩ nhiều.
Thôi , nếu cô , thì sẽ nhiều hơn. Thế là, Cục trưởng Cố dọn dẹp bàn, bắt đầu thư hồi âm. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hôm nay ăn gì, ngủ lúc nào, đều báo cáo đầy đủ. Loáng một cái đầy mấy trang giấy, cất phong bì.
Lần tiếp theo Sở Y Nhất nhận bưu kiện của Cố Hướng Đông, thấy nó nhỏ nhiều. Mở , bên trong là một phong thư và mấy quyển sách. Lật xem, là sách giáo khoa cho trẻ con. Cố Hướng Đông đúng là cẩn thận. Mặc dù cô cũng thể tự lo , nhưng điều kiện "sâu gạo", ai nỗ lực phấn đấu gì!
Cô mở thư của Cố Hướng Đông. Đọc một hồi, Sở Y Nhất bật . Viết chẳng khác gì học sinh tiểu học, như ghi sổ thu chi, liệt kê mỗi ngày gì, ăn gì. Chỉ thiếu nước ghi cả việc khi nào vệ sinh nữa thôi. là ấu trĩ!
Sáng hôm nay, Sở Y Nhất dậy, đang ở sân rửa mặt, thì một giọng bỗng vang lên: “Cô giáo Sở! Nghe sắp tới học sinh đến học. Chắc cô sách giáo khoa nhỉ? em , chị gái giáo viên. Để thư về, hỏi giúp cô nhé?”
Triệu Lý Tưởng ở bờ tường thấp, cổ vắt cái khăn mặt, vọng sang. Trông vẻ gì là ngại ngùng.
“Không cần.” Cố Hướng Đông nhà. Xem xây tường cao lên mới . Phiền phức quá.
“Ôi chà, cô Sở đừng khách khí. Chỉ là lá thư thôi mà. Đến lúc đó bảo gửi đến cho cô.” Sở Y Nhất thật. Càng càng thấy thuận mắt. Một vẻ tự nhiên, hề màu mè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-46-ban-tay-vang-phien-ban-muon.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Không phiền lo. Thật sự cần. Chồng chuẩn cho !” Cô vốn , nhưng cô thích gã Triệu Lý Tưởng . Ánh mắt lúc nào cũng đầy vẻ tính toán. Dù chị Ngọc Lan ở đây, nhưng ban ngày phần lớn thời gian chỉ cô và Tiểu Bảo. Trong nhà đàn ông. Triệu Lý Tưởng hành xử thế là phù hợp.
“À, . Thôi . Cô ở nhà một , cần gì giúp cứ một tiếng.”
Sở Y Nhất thèm trả lời, phòng.
Không cô thành kiến. Mà "thanh danh" của cô vốn , giờ Cố Hướng Đông nhà. Cô thấy, chuyện gì tránh thì nên tránh, cần thiết rước phiền phức .
Triệu Lý Tưởng hừ lạnh hai tiếng. Làm cao cái gì! Đã từng theo trai bỏ trốn, cũng là một thằng thanh niên trí thức. Giờ bày đặt gái trinh tiết. Tao tin, một thanh niên tiến bộ, tương lai như tao, bằng một gã võ biền. Gần quan ban lộc. Tao tin tán một mụ đàn bà góa bụa!
Triệu Lý Tưởng huýt sáo, tâm trạng vui vẻ phòng.
“Mẹ ơi, sắc mặt ? Sáng sớm chuyện gì ?” Tiểu Bảo dụi mắt. Hôm nay hiếm khi nó dậy sớm.
“Không gì. Sao hôm nay con dậy sớm thế?”
“Mẹ ơi, con ngủ tiếp nhé. Con buồn ngủ quá.” Nói nó rúc trong chăn ấm.
“Ừ, ngủ tiếp con.”
“Ngươi gọi cái gì mà gọi!” Sở Y Nhất hệ thống nông trường, bực bội mắng Quản gia nhỏ. Sáng sớm tinh mơ thúc giục cô , lỗ tai sắp mọc kén đến nơi.
“Chủ nhân! Đương nhiên là việc mới gọi ngài.” Quản gia nhỏ cố nhịn "sư tử hống" của Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất , hóa là lương thực thể chế biến sâu, bò cũng thể vắt sữa. Mấy hôm nay cô ngay, ngờ tồn đọng bao nhiêu việc. Sở Y Nhất sờ mũi, chút ngượng. Hình như quá đáng với Quản gia nhỏ.
Để bù đắp, Sở Y Nhất nhanh chóng xử lý hết công việc, còn quét dọn sạch sẽ nông trường.
“Chúc mừng chủ nhân nhận kỹ năng mới. Từ giờ trở , ngài cần tự hệ thống, thể dùng ý thức để . Đồ vật lấy cũng thể dùng ý thức để đưa .”
A! Tốt ?
Sở Y Nhất vội vàng thoát , thử ngay: “Sữa bò.” Một ly sữa bò ấm nóng lập tức xuất hiện tay cô. Hay thật!
“Chủ nhân, ngài cũng thể đưa đồ vật bên cạnh hệ thống.” Quản gia nhỏ bụng nhắc nhở.
“Thật ?” Cô thể tin nổi, vội vàng thử . Hóa là thật!
Trời ơi! Cuối cùng cũng bàn tay vàng ! Cảm giác đúng là vô địch! Tâm trạng tồi tệ do gã Triệu Lý Tưởng mang lập tức tan biến. Có cái , còn sợ gì nữa!