Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 44: Vừa đến đã gây xung đột

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:32:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Mẹ, thấy thế nào? Có khó chịu ở ?” Sở Y Nhất thấy bà Tôn cứ nhíu mày, chút lo lắng.

 

“Không . Bị nó chọc tức thôi. Thằng nhãi con, lớn nhỏ, nặng nhẹ. Càng lớn càng điều. Ai, hiền chiều hư con mà…” Bà Tôn vẻ đau đớn. Thằng Cố Tiểu Xuyên dạy dỗ , chắc chắn sẽ hỏng .

 

“Để cả dạy nó . Mẹ cũng đừng bận tâm quá.” Sở Y Nhất cũng gì. Con hư tại , Cố Tiểu Xuyên thành thế , cả Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ đều .

 

“Ai, con cũng tính cả con đấy. Chị dâu con như …” Bà Tôn thở dài, cũng Trần Chiêu Đệ mặt Sở Y Nhất. “Cũng muộn , con về . Tiểu Bảo đang ở nhà ?”

 

“Tiểu Bảo với Tiểu Trụ đang ở nhà ạ. Mẹ, con về .” Sở Y Nhất cũng yên tâm lắm, chào bà Tôn về. Ra đến sân, cô vẫn còn tiếng Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ cãi . Thật chủ yếu là Trần Chiêu Đệ gào, Sở Y Nhất lắc đầu rời .

 

Sở Y Nhất về đến nhà, thì chẳng thấy Tiểu Bảo với Cố Tiểu Trụ . Lòng cô lập tức hoảng hốt. Hai thằng nhóc , chạy chơi .

 

Ra khỏi cửa, cô thấy đang kéo về phía nhà kho của công xã. Đó là hai gian nhà đất, ngày thường họp hành thông báo gì đều tập trung ở đó.

 

“Có chuyện gì chị? Sao đều đó thế?” Sở Y Nhất hỏi một cô gái từng chuyện vài .

 

“Chị dâu ơi, công xã mới mấy thanh niên trí thức về. Nghe trông cũng lắm. Bọn em xem náo nhiệt đây.”

 

Sở Y Nhất thầm nghĩ, chỗ nào náo nhiệt, chắc chắn Sở Tiểu Bảo. Thế là cô khóa cửa, theo.

 

Xem hóng chuyện là truyền thống từ xưa đến nay. Mới một loáng mà nhà kho công xã vây kín . Sở Y Nhất đảo mắt một vòng, liền thấy Sở Tiểu Bảo và Cố Tiểu Trụ đang xổm ở hàng đầu, đúng điệu ông già hóng chuyện. Sở Y Nhất dở dở .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Đứa nhỏ nhà ai ? Bẩn thỉu, mà vô lễ thế!”

 

Sở Y Nhất đang cố chen lên, bỗng thấy tiếng một cô gái gắt gỏng. Cô lo lắng, sợ Tiểu Bảo gây chuyện, vội vàng rảo bước nhanh hơn.

 

“Ai bảo con chạy đây, còn với một tiếng.” Sở Y Nhất đến bên cạnh Tiểu Bảo, mới phát hiện thằng bé đang tủi .

 

“Sao ? Có chuyện gì?” Ở với Tiểu Bảo lâu như , bao giờ thấy nó biểu cảm , cô lập tức thấy xót.

 

“Cô là ? Sao mà dạy con! Không quen mà dám dùng tay bẩn thỉu sờ quần áo . Xem bẩn áo .”

 

Sở Y Nhất ngẩng đầu, thấy một cô gái mặc áo khoác nỉ sáng màu, tết tóc hai bím, đang con cô đầy vẻ chán ghét. Nhìn xuống vết bẩn áo cô , đúng là một vệt đen, tay Tiểu Bảo, đúng là bẩn thật.

 

“Tiểu Bảo, con? Con bẩn áo chị ?”

 

“Con cố ý. Con chỉ thấy chị xinh, cho chị kẹo, nên mới kéo áo chị. Không ngờ tay con bẩn quá, bẩn áo chị.” Tiểu Bảo cúi đầu kể .

 

“Thế con xin chị ?”

 

“Mẹ ơi, con xin .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-44-vua-den-da-gay-xung-dot.html.]

“Được , . Không , đừng sợ.”

 

“Cô gái , con nhà cố ý bẩn áo cô. Nó cũng xin . Mong cô cũng đừng quá khắt khe.”

 

Lưu Thục Phân bực c.h.ế.t. Vốn dĩ cô tình nguyện xuống nông thôn. Dọc đường cảnh vật xung quanh đủ chán nản, khác xa tưởng tượng. Nghèo nàn, lạc hậu, chỗ ở thì tồi tàn. Đang lúc tâm trạng , một đứa trẻ bẩn thỉu kéo cái áo cô thích nhất. Lửa giận bùng lên.

 

“Xin là xong ? Thế cái áo của thì ? Còn nhỏ mà học ai, mở mồm là khen con gái nhà xinh. Gia phong chắc cũng chẳng gì!”

 

“Gia phong nhà cô thì thế nào, nhưng đúng là lý mà tha , chua ngoa. Đối với một đứa trẻ con mà cũng bỏ qua. Áo của cô, cô cởi , giặt sạch cho?”

 

“Cô? Cô thấy cái áo nào như thế bao giờ ? Có giặt ? Đồ nhà quê.” Lưu Thục Phân Sở Y Nhất trắng trẻo sạch sẽ, cũng chút bất ngờ. Không ngờ cái chốn khỉ ho cò gáy phụ nữ da , mặt xinh như .

 

“Thế nào, từ thành phố về đây, để chi viện nông thôn, mà là để oai với chúng ? Nói chúng là đồ nhà quê, tức là cô coi thường chúng ? Đã còn đến đây gì?” Sở Y Nhất ngứa mắt cái kiểu hùng hổ dọa của cô , liền cố tình bóp méo ý của cô một chút.

 

Quả nhiên, cô dứt lời, đám dân làng hóng chuyện liền vui.

 

đấy, coi thường thì đừng đến đây!”

 

“Cứ như cao quý lắm bằng.”

 

“Nhìn cái kiểu vai vác nổi, tay xách nổi, chân tay yếu ớt. Đừng đến lúc thêm phiền.”

 

“Con bé nó quý, nó mới cho kẹo. Không cảm ơn thì thôi, còn đay nghiến một đứa trẻ ba bốn tuổi.”

 

“Bí thư ơi! Bảo họ từ đến thì về đấy ! Công xã Hòa Bình chúng chứa nổi mấy vị Bồ Tát !”

 

...

 

coi thường họ ! Mặc dù trong lòng đúng là nghĩ , nhưng cô . Giờ cô cũng thể về. Nếu , thứ đều công cốc.

 

Lưu Thục Phân trừng mắt Sở Y Nhất. Đều tại con mụ nhà quê kích động , hừ!

 

“Tiểu Bảo, đừng chỉ bề ngoài. Có những , vỏ ngoài thì mạ vàng, bên trong thì thối rữa. Bề ngoài thì vẻ lớn, nhưng thực bên trong xí lắm, con?”

 

“Dạ, , con .” Cũng hiểu thật , nhưng Tiểu Bảo phối hợp với Sở Y Nhất nhịp nhàng.

 

Lưu Thục Phân tức ách, nhưng cũng dám cãi nữa. Cô sợ công xã Hòa Bình nhận thật, bắt cô về, thì mất mặt c.h.ế.t.

 

“Cô đừng xung đột với mụ đàn bà đó. Chồng mụ lợi hại lắm. Nghe mới về Cục Công an nhậm chức, lãnh đạo đấy. Cô đắc tội với mụ gì.” Một thanh niên đeo kính lén ghé tai Lưu Thục Phân nhắc nhở.

 

Ai mà ngờ cái chỗ rách nát cũng quan. Lạ thật.

 

 

Loading...