Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 26: Bị “Đuổi ra khỏi nhà”

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:31:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sở Y Nhất lặng lẽ rời khỏi đống cỏ khô. Tính cách của cô nay là " phạm , phạm ". bây giờ, khi kẻ đang rình rập , cô tuyệt đối thể để mặc khác nặn tròn bóp bẹp!

 

Xem , tìm lúc nào đó chuyện với Lục Ái Quốc mới . Không nhận món hời là cô vợ ?

 

Sở Y Nhất tìm một vòng vẫn thấy Tiểu Bảo , đành về nhà họ Cố .

 

Mọi trong nhà họ Cố về. Cái sân lớn nhỏ đông đủ . Chưa đến nhà, cô thấy tiếng Tiểu Bảo: “Oa, bà nội ơi, nhiều sủi cảo quá! Hôm nay chúng ăn sủi cảo !”

 

Bà Tôn và về nhà, thấy trong nhà tối om, đang thắc mắc định nhóm đèn lên nấu cơm thì thấy đống sủi cảo trắng mập. Đây là nhà ?

 

“Tiểu Bảo, con chạy chơi ? Có tìm con cả buổi ?” Sở Y Nhất phòng, thấy Tiểu Bảo lấm lem, tóc tai bết , dính cả trán.

 

Thấy sắc mặt lạnh lùng của Sở Y Nhất, Tiểu Bảo vội vàng nhận sai: “Mẹ ơi, con sai . Con nên chơi về muộn như . Lần con nhất định sẽ với , để lo lắng nữa.”

 

“Sở Tiểu Bảo, còn nữa ?”

 

“Không , ạ.” Tiểu Bảo lắc đầu như trống bỏi.

 

“ Y Nhất , hôm nay sủi cảo?”

 

“Bác ơi, sáng con mang về ít thịt, quên với bác. Chiều con một ít sủi cảo, để cả nhà cùng ăn. Coi như là cảm ơn thời gian qua chiếu cố.”

 

Bà Tôn câu thấy mà kỳ kỳ. Cái gì gọi là cảm ơn thời gian qua chiếu cố? Nhìn đống sủi cảo bột mì trắng, nhân thịt, bà Tôn xót ruột vô cùng. Chỉ một bữa thôi mà tốn kém quá, chỗ để dành đến Tết ăn cũng dư dả.

 

Những khác trong nhà họ Cố thì vui mặt. Sủi cảo bột mì trắng nhân thịt, ngon !

 

“Bà nội, con ăn hai mươi cái sủi cảo! Không, con ăn bốn mươi cái!” Cố Tiểu Xuyên giơ ngón tay lên la lớn, chỉ hận thể nấu chín ăn ngay lập tức.

 

“Thế cho mày ăn hết luôn , cả nhà khỏi ăn!” Bà Tôn liếc cũng thèm liếc Cố Tiểu Xuyên. “Sau , đứa nào ăn gì thì tự kiếm tiền mà mua. Đừng suốt ngày lèm bèm cái , lèm bèm cái . Nhà chỉ thế thôi, ăn thì ăn.”

 

Lời rõ ràng là cho Trần Chiêu Đệ . mỹ thực, Trần Chiêu Đệ cũng thèm so đo, ngược còn sáp gần, hì hì: “Mẹ ơi, nhà nhiều sủi cảo thế, cho con một ít, con mang về cho bố con nếm thử. Dù nhà ông bà ngoại cũng xa. Không cần nhiều , ba bốn mươi cái là ạ.”

 

Bà Tôn xong, đang múc nước cũng dừng tay, ném cái gáo xuống: “Ba bốn mươi cái?”

 

“Vâng ạ. Mẹ xem, nhà nhiều thế mà. Nếu cho nhiều hơn con cũng chê .”

 

Bên cạnh, Sở Y Nhất cảm thấy bó tay. Bà chị Trần Chiêu Đệ mặt dày thật. Gạo, bột mì, nước tương nhà ai là từ trời rơi xuống ? Tưởng phiếu thịt của cô là lá rụng ngoài đường chắc? Hơn nữa, nhà họ Cố đông , lao động chính, đủ ăn còn , còn đòi gói mang về nhà đẻ, mà còn đòi tận ba, bốn mươi cái?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-26-bi-duoi-ra-khoi-nha.html.]

 

“Thế tao cũng gói cho Ngọc Lan ba bốn mươi cái, gói cho Y Nhất ba bốn mươi cái, để chúng nó cũng mang về hiếu kính bố , ?” Bà Tôn lạnh mặt hỏi vặn .

 

“Mẹ, ? Con chẳng qua là thương bố con, vất vả cả đời ăn gì ngon !”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Chỉ mày thương bố mày, còn bố nhà thì ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị ? Chỉ mày hiếu thảo? Mày mà hiếu thảo thật , thì tao vẫn câu cũ, tự kiếm tiền mà mua đồ về hiếu kính, tao đảm bảo nửa lời.” Bà hiểu nổi bà con dâu cả nghĩ gì. Thịt là Sở Y Nhất mua, sủi cảo là một tay Sở Y Nhất nặn, thể nghĩ cái ý tưởng đó? Bà Tôn thật bổ não bà xem bên trong chứa cái gì.

 

Trần Chiêu Đệ bà Tôn cho một trận, lập tức thấy tủi . Bà chỉ cho bố ăn chút đồ ngon thôi mà, gì sai? Sao nặng nhẹ với bà ! Nghĩ , bà lóc chạy khỏi bếp.

 

“Lại đấy? Lại gây chuyện gì ? Mệt cả ngày để nghỉ ngơi một lát !” Cố Kiến Quốc thấy vợ lóc chạy , chỉ thấy phiền lòng và mệt mỏi.

 

“Cố Kiến Quốc, cái gì? Ý là đều tại ? Còn tại vô dụng! Nếu tiền đồ, chịu cái nhục !” Trần Chiêu Đệ thấy Cố Kiến Quốc bênh , giở bài cũ.

 

“Lúc thấy đối với , mới gả cho . Mới bao lâu mà đối xử với như thế …”

 

, nhưng giọng Trần Chiêu Đệ lanh lảnh, tiếng lóc hòa cùng đủ thứ lời oán giận cứ thế chui tai.

 

“ Y Nhất , cháu thấy đấy. Lòng con , những lúc thể hiểu nổi. Cứ coi lòng của khác là lòng lang thú. Sau , các cháu cứ lo cho gia đình nhỏ của , cần quan tâm đến khác.”

 

“Cháu nhớ bác. Sau chuyện gì, cháu nhất định sẽ với bác .” Sở Y Nhất xong mới thấy gì đó đúng. Làm gì còn " ", lát nữa họ cuốn gói .

 

cô cũng thật sự nhận , ở nhà họ Cố, gì cũng nên bàn với bà Tôn thì hơn. Có nên , thế nào mới .

 

thì, thời gian qua, bà Tôn đối xử với cô và Tiểu Bảo , hề chì chiết như những khác. Cô cảm thấy khi , nhất định với bà một tiếng.

 

“Bác ơi, Cố Hướng Đông với con, là con với Tiểu Bảo tính dọn qua nhà cũ ở ạ.”

 

“Cháu cái gì? Cháu thật sự dọn ?” Bà Tôn kinh ngạc. Thằng Cố Hướng Đông rốt cuộc đang cái gì !

 

“Vâng, ở bên chung quy cũng tiện lắm. Bên phòng trống, cũng dọn dẹp xong , nên con qua đó luôn.”

 

“ Y Nhất , bác thật lòng cháu …” Bà Tôn ngập ngừng. Đi , coi như còn là một nhà nữa. Ngay cả nồi sủi cảo trắng mập đang nổi lềnh bềnh cũng bà vui lên . Tiếng nước sôi ùng ục, cứ như lòng bà lúc , nóng ran.

 

Lúc ăn cơm, Cố Hướng Đông chỉ cảm thấy ánh mắt của như g.i.ế.c . Không cần hỏi cũng , bà chuyện Sở Y Nhất và Tiểu Bảo dọn .

 

So với vẻ ăn ngấu nghiến của những khác, bà Tôn ăn mà lòng trĩu nặng. Cuối cùng, bà đập cốp đôi đũa xuống bàn: “Toàn một lũ c.h.ế.t đói đầu thai! Ăn gì mà to mồm thế! Chỉ ăn! Nhà sắp tan đến nơi !” Bà gắt xong liền bỏ ngoài. Trừ Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông, những khác đều ngơ ngác hiểu chuyện gì.

 

 

Loading...