Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 117: Xin Lưu Dịch hỗ trợ

Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:30:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại trôi qua một tuần, Đường Cường vẫn tin tức. Sở Y Nhất Y bắt đầu nóng nảy, hận thể lập tức xe lửa Tân Cương ngay.

 

Đường Cường nhà, cô cũng đến thăm nhà , tặng chút đồ ăn cho chị dâu và đứa bé, nghĩ , cô lấy thêm một ít đồ dùng khác, mang theo Tiểu Bảo đến nhà Đường Cường.

 

"Chị dâu."

 

"Em dâu, em đến nữa , đừng bận tâm đến chị, thứ đều khá , em yên tâm ." Vợ Đường Cường thấy Sở Y Nhất Y xách nhiều đồ đến, cảm thấy áy náy, trong thời gian gần đây, cô em dâu mang đến nhà họ ít đồ vật, ai cũng khó khăn cả!

 

"Không chị dâu, em cũng việc gì , nhân tiện qua nhà chị dạo, còn thể giải sầu nữa chứ!"

 

"Em y như Cường , cũng bảo Tân Cương để xem phong cảnh, em xem, ngoài nhiều ngày như , đến một lá thư cũng về nhà." Người phụ nữ đùa với đứa bé trong lòng , "Con trai , con xem cha con kìa, ngoài còn nhớ con nữa !"

 

Nghe chị dâu , Sở Y Nhất Y Đường Cường cũng gửi thư về nhà. Lòng cô càng thêm nặng trĩu. Lương thực thì , cô chỉ sợ liên lụy đến Đường Cường. Dù thời điểm , ai mang theo nhiều lương thực, mà là lương thực tinh phẩm như , nếu phát hiện, chắc chắn sẽ coi là đầu cơ trục lợi và bắt.

 

Sở Y Nhất Y cảm thấy thể đợi thêm một khắc nào, hận thể ngay ga tàu hỏa, mua vé Tân Cương, nhưng cô lấy lý do gì để xin giấy giới thiệu Tân Cương đây? Lại với Cố Hướng Đông thế nào?

 

Lần đầu tiên Sở Y Nhất Y cảm thấy vô năng vô lực. Cô là vạn năng, dù hệ thống nông trại tùy , lương thực đầy kho, thì chứ, cũng giúp giúp!

 

Trò chuyện với chị dâu một lát, cô đặt đồ xuống đưa Tiểu Bảo về. Trên đường về, cô vẫn đang suy nghĩ thế nào để giải quyết vấn đề, đến mức xe phía bấm còi mà cô cũng .

 

Lưu Dịch đành bảo tài xế lái xe vượt lên , xuống xe đợi hai con cô.

 

"Chú Lưu." Tiểu Bảo thấy Lưu Dịch, mừng rỡ chạy tới, Lưu Dịch đưa tay bế bé lên.

 

Sở Y Nhất Y lúc mới thấy Lưu Dịch và xe của ở ngay mặt .

 

"Chú ơi, chú ở đây? Chú đến tìm cháu và cháu ạ?"

 

" , cháu vui ?"

 

"Vui ạ, và cháu cũng cảm ơn chú gửi quà cho cháu, cháu thích. Vậy chú thích đồ cháu và cháu gửi cho chú ?" Tiểu Bảo nhớ rõ việc Lưu Dịch gửi quà cho , nên gặp mặt lễ phép cảm ơn.

 

"Thích chứ, chú thích, cảm ơn Tiểu Bảo của chúng ." Lưu Dịch , véo mũi Tiểu Bảo.

 

"Tiểu Bảo, mau xuống , chú sẽ mệt." Sở Y Nhất Y đưa tay bế Tiểu Bảo xuống.

 

"Không , em đang nghĩ gì ? Bấm còi phía cũng thấy, gặp chuyện gì ?" Lưu Dịch Sở Y Nhất Y đang đầy tâm sự.

 

Có lẽ Lưu Dịch thể giúp .

 

"Ông chủ Lưu, quen ai ở Tân Cương ? Một cả của Tân Cương, hơn mười ngày mà vẫn tin tức, lo lắng, ông chủ Lưu nào thể giúp hỏi thăm một chút ?"

 

"Tân Cương ở ?"

 

"Lop Nur (La Bố Bạc)."

 

Lưu Dịch nhướng mày, Lop Nur? Gần đây thật duyên với nơi , đầu tiên thấy. Nơi đó hầu như dân cư, sức hấp dẫn lớn đến ?

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

"Được, sẽ sai hỏi thăm. Cô cho tình hình của cả cô ." Lưu Dịch cũng định hỏi quá chi tiết, nếu cô cho , cô tự nhiên sẽ .

 

Sở Y Nhất Y kể qua đặc điểm bên ngoài và tình hình đại khái của Đường Cường.

 

"Được , nhớ , lên xe , đưa hai về ." Lưu Dịch Sở Y Nhất Y.

 

Sở Y Nhất Y cũng từ chối, "Vậy phiền ông chủ Lưu ."

 

" thể đừng mỗi thấy gọi là ông chủ Lưu , như thể đầy mùi tiền ." Lưu Dịch xong chính cũng bật .

 

"Vậy gọi Lưu? Anh cả Lưu? Chú Lưu?"

 

Lưu Dịch chút cạn lời, tùy ý , thích gọi gì thì gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-117-xin-luu-dich-ho-tro.html.]

 

Sở Y Nhất Y thấy Lưu Dịch để ý đến , sờ sờ mũi. "Chú Lưu" vẻ quá đáng, khiến vẻ quá già !

 

"Gọi thẳng tên —— Lưu Dịch , còn gọi —— Sở Y Nhất Y, như nhất, ?"

 

Tài xế lái xe phía , tay run lên, tay lái đ.á.n.h mạnh, Sở Y Nhất Y loạng choạng, trán va khung cửa xe.

 

Lưu Dịch quét mắt qua một cái.

 

"Xin ."

 

"Anh chạm thương."

 

"Xin cô Sở."

 

"Ai nha, , chỉ va nhẹ một chút thôi, đến mức yếu ớt ." Biểu cảm của Lưu Dịch nghiêm trọng, xem dọa .

 

"Được ? gọi là Lưu Dịch nhé?"

 

"Ừm, thể." Lưu Dịch gật đầu, bày tỏ sự đồng ý. Đã bao nhiêu năm , ai gọi thẳng tên .

 

Tài xế lúc dám lơ đễnh nữa, chỉ thể thầm giơ ngón tay cái cho Sở Y Nhất Y. Cậu cũng cô là thực sự , là giả vờ phận của .

 

"Tiểu Bảo, chúng đến nơi , xuống xe ." Sở Y Nhất Y đưa tay ôm Tiểu Bảo, Lưu Dịch cũng theo xuống xe.

 

"Cảm ơn đưa và Tiểu Bảo về."

 

"Không gì, tin tức sẽ đến tìm cô."

 

"Được, thật sự quá cảm ơn . Trước khi xuất hiện, định tự qua, nhưng nghĩ cách nào để mua vé, ai, tóm chính là thần may mắn của , dù thế nào nữa, cũng vô cùng cảm kích." Có một loại , khi bạn vô cùng cần sự giúp đỡ, họ hai lời, liền giúp đỡ bạn. Cái cảm giác đó, mặc kệ kết quả thế nào, trong lòng đều vô cùng cảm ơn.

 

"Đều là chuyện nhỏ, đến lúc đó cô cho thêm mấy hũ dưa muối là ." Lưu Dịch nhớ đến dưa muối bên sắp ăn hết, thật sự hợp khẩu vị của , nên mở lời xin.

 

"À? Anh thích ăn cái đó? Ăn nhiều dưa muối , cho món khác nhé, haha, thích ăn ngọt ?"

 

"Ừm, thể." Lưu Dịch gật đầu.

 

"Tốt, , sẽ chuẩn món khác cho . Vậy chúng về nhé, Tiểu Bảo, chào tạm biệt chú ."

 

"Chào tạm biệt chú ạ, đến chơi với cháu nhé!"

 

"Được."

 

"Hắc, lão Cố, là cô vợ nhỏ nhà , cô vợ nhà giỏi thật đấy, trai cô ? Lái xe gì mà từng thấy bao giờ?" Quách Hòa Bình cùng Cố Hướng Đông tan tầm bộ về nhà, thấy Sở Y Nhất Y và Lưu Dịch ở cửa, tò mò hỏi Cố Hướng Đông.

 

Chưa thấy là bởi vì kiến thức, Cố Hướng Đông liếc Quách Hòa Bình một cái, thèm để ý đến , thẳng về phía cô vợ nhỏ và Tiểu Bảo.

 

"Em về ?"

 

"À? Cố Hướng Đông, tan tầm , giữa đường gặp Lưu Dịch, đưa em và Tiểu Bảo về."

 

Cô vợ nhỏ thấy , nở nụ rạng rỡ, Cố Hướng Đông cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

 

"Ừm, thấy ."

 

"Thấy thì chúng về nhà thôi!"

 

"Được."

 

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng một gia đình ba xa, tiếng đùa cũng vang lâu.

 

 

Loading...