Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 11: Để cô ấy rời khỏi nhà họ Cố
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:31:32
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao ? Sao rơi xuống sông? Người ngợm thế nào ?” Bà Tôn và việc ở cánh đồng khác, khá xa bờ sông nên chuyện, mãi đến khi tan , đường về mới , bà liền vội vã chạy về nhà. Chưa đến nhà, tiếng vọng .
Sở Y Nhất rơi xuống nước, gió thổi, còn cố sức cãi với , lúc chút chịu nổi, bắt đầu dấu hiệu sốt, mệt mỏi giường đất.
“Bà nội ơi, bà , cái cô Nhị Nha với bà Mã góa đáng ghét lắm. Cô Nhị Nha đó ghen tị con xinh hơn cô , nên đẩy con xuống sông, còn c.ắ.n ngược, bảo là con đẩy cô . Bà Mã góa còn mắng cả bố, trách bố cứu cô Nhị Nha…” Tiểu Bảo oang oang kể sự việc cho bà Tôn .
“Cái bà Mã góa , tâm thuật bất chính, dạy con gái cũng chẳng gì. Y Nhất , cháu cứ ngoài, ngẩng cao đầu lên mà . Cháu là vợ danh chính ngôn thuận của Cố Hướng Đông, chuyện gì, nhà họ Cố chống lưng cho cháu, xem đứa nào còn dám . là ăn no rửng mỡ!” Bà Tôn mặt bảo vệ, Sở Y Nhất mà trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, khiến cô xúc động suýt nữa thì xông lên gọi một tiếng ‘ ruột’.
“Bà nội ơi, thảo nào con thích bà thế, bà đúng là hiểu . Chỉ cái tướng mạo với tính nết của cô Nhị Nha đó, bằng một góc của con, mà cũng đòi gả cho bố con, đúng là mơ mộng hão huyền.” Tiểu Bảo hừ hừ , dạo thằng bé càng ngày càng .
“Tiểu Bảo, trẻ con trẻ con, linh tinh gì đấy.” Sở Y Nhất thật sự thể chịu nổi cái vẻ hớn hở, sợ trời sợ đất của Tiểu Bảo, cũng thằng bé học ai mấy lời đó, đành mở miệng nhắc nhở.
“Con linh tinh. Cô vốn dĩ bằng . Bố ơi, bố xem Tiểu Bảo đúng ?”
“Được , con ở đây đừng ồn nữa, thấy sốt . Ra ngoài chơi với Tiểu Trụ , để con nghỉ ngơi.” Cố Hướng Đông sắc mặt đỏ bất thường của Sở Y Nhất, chút lo lắng.
“Mẹ ơi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé, con phiền nữa. Mẹ mau khỏe nha!” Tiểu Bảo ghé sát Sở Y Nhất, giọng non nớt, còn định thơm cô một cái. Sở Y Nhất vội vàng né mặt .
“Mẹ ốm , con đừng gần, lỡ lây bệnh.” Vừa cô đẩy Tiểu Bảo .
“Tiểu Bảo sợ, sức khỏe của Tiểu Bảo giống bố, khỏe lắm.” Nói thằng bé vẫn chụt một cái má Sở Y Nhất, đó mới lồm cồm bò xuống giường.
“Con ngoài đừng chạy lung tung…” Đứa nhỏ , cô định dặn thêm vài câu, mà lời còn hết, Tiểu Bảo chạy biến.
“Cô đừng lo, lát ngoài trông nó. Không , cô uống t.h.u.ố.c .” Tiểu Vương để cho Cố Hướng Đông một ít t.h.u.ố.c cảm, t.h.u.ố.c hạ sốt. Mấy thứ t.h.u.ố.c tuy hiếm, nhưng với cấp bậc của Cố Hướng Đông, vẫn thể xin một ít. Lần tác dụng.
Sở Y Nhất nhận lấy t.h.u.ố.c và nước Cố Hướng Đông đưa, nhỏ “Cảm ơn”, uống viên t.h.u.ố.c màu trắng .
“Uống t.h.u.ố.c hạ sốt, lát nữa chắc sẽ mệt, cô cứ ngủ một giấc cho khỏe. Đợi cô tỉnh, sẽ bảo chút gì cho cô ăn.”
“Không cần phiền bác Tôn , nghỉ một lát, tỉnh tính .” Thuốc bắt đầu tác dụng, mắt cô díu , cứ thế .
Cố Hướng Đông Sở Y Nhất, ánh mắt chút phức tạp, cuối cùng vẫn đắp chăn cho cô, mới bước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-11-de-co-ay-roi-khoi-nha-ho-co.html.]
“Mẹ, đợi Sở Y Nhất khỏe , bảo cô đưa Tiểu Bảo .” Nhìn bóng lưng bận rộn của bà Tôn, Cố Hướng Đông cúi đầu, suy nghĩ của .
Bà Tôn đang việc, sững , đầu hỏi: “Con cái gì? Con bảo hai con nó rời khỏi nhà họ Cố?”
“Con , đừng nghĩ tới chuyện cưới vợ cho con nữa. Đợi cô khỏe, bảo cô , đừng ở nhà , cũng cần vợ con. Con với cô bất kỳ quan hệ gì!” Cố Hướng Đông rầu rĩ lặp .
“Cố Hướng Đông! Bây giờ cả cái công xã Hòa Bình , ai mà Sở Y Nhất là vợ mày. Giờ mày đuổi ? Mày bảo nó giấu mặt ? Mày lên cơn bướng bỉnh gì đấy, đang yên đang lành, tự dưng .” Bà Tôn thừa con trai đang ám chỉ điều gì. Chỉ là, mấy đều là qua cửa, bây giờ Sở Y Nhất ở nhà họ, cũng lâu , chẳng vẫn bình an vô sự !
“Mẹ, đừng tự lừa dối nữa. Có gì mà yên lành? Người mới đến nhà bao nhiêu ngày, hết rơi xuống nước, phát sốt. Cứ ở đây nữa, còn xảy chuyện gì! Dù mất mặt, cũng còn hơn là mất mạng ở đây.” Anh tấm lòng của , nhưng, bộ dạng của Sở Y Nhất, chút sợ hãi. Anh sợ bảo vệ cô, sợ cô tổn thương. Cố Hướng Đông vì mà liên lụy bất cứ ai.
“Cố Hướng Đông, mày ăn cho cẩn thận! Mày là bộ đội, tư tưởng còn bằng bà già . Lần là tai nạn, là con Nhị Nha nó đẩy, liên quan gì đến mày!” Bà Tôn Cố Hướng Đông gì, tức đến mức ném cả đồ đang cầm tay xuống đất.
“Nhị Nha đẩy cô là vì con ? Lần là đẩy xuống sông, thì ? Sẽ còn chuyện gì nữa?”
“Cố Hướng Đông, mày tức c.h.ế.t tao …” Bà Tôn chỉ tay mặt con trai cả, tức run cả .
Nhìn tức giận như , Cố Hướng Đông vẫn quyết tâm: “Mẹ, con quyết định . Hơn nữa, con thương, thể tiếp tục ở trong quân đội nữa. Cũng cần thiết theo chúng chịu khổ.” Anh cứ nghĩ sẽ khó để mở lời, nhưng đến lúc , thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Cái gì gọi là thể ở quân đội? Quân đội cần mày nữa? Còn nữa, mày thương ở ?” Lần là hai tin tức động trời, bà Tôn chút choáng. Không ở quân đội cũng , bà cũng chịu đủ cái cảnh nơm nớp lo sợ , về nhà cưới vợ sinh con. Chỉ là, cái câu cuối cùng là ý gì, thương ở ? Chẳng lẽ thương... ở chỗ đó?
“Mẹ! Mẹ cái gì đấy, thương ở chỗ đó.” Nhìn ánh mắt dò xét của , Cố Hướng Đông ngay, bà hiểu lầm.
“Thế thì mày xoắn xuýt cái gì? Không ở quân đội thì thôi. Bao nhiêu năm mày , ngày nào tao ngủ ngon giấc . Tiền mày gửi về, tao cũng dám tiêu , đều giữ cho mày xây dựng gia đình nhỏ đấy.” Không là , bà Tôn thầm nghĩ.
“Mẹ, đó là tiền con gửi về cho cả nhà dùng.”
“Đó là tiền mày đ.á.n.h đổi bằng mạng của , tao dám tiêu bừa. Mày cứ yên tâm.”
“Con sẽ cần tiền đó. Quân đội sắp xếp công việc cho con, con vẫn đang suy nghĩ. Dù thế nào cũng đến mức c.h.ế.t đói, yên tâm.” Cố Hướng Đông xoay định rời , “Mẹ, con để Sở Y Nhất , là thật lòng, con .”
Nhìn dáng vẻ suy sụp của con trai cả, bà Tôn đau lòng khôn xiết!
Rốt cuộc là đứa trời đ.á.n.h nào đồn rằng Cố Hướng Đông nhà bà khắc thê, hại nó bây giờ ám ảnh tâm lý. là hại bao nhiêu mà kể. Bà Tôn giờ hận thể bóp c.h.ế.t kẻ đó. Bây giờ bà chỉ bất đắc dĩ lau nước mắt, con trai cả của bà lẽ nào thật sự cô độc sống hết quãng đời còn như ?