Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 106: Chia tay trong hòa bình
Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:29:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hướng Đông bước nhanh. Anh đang vội vã về nhà, ôm lấy cô vợ nhỏ của .
“Tiểu Bảo, món ngon cho con nhé, đừng ngủ vội đấy!” Sở Y Nhất nhớ hồi nhỏ ở nhà ông bà nội, mỗi dịp Tết, họ thường một loại bánh quẩy (du quả tử). Cách cũng đơn giản: nhào bột, cho trứng gà, thêm ít đường, cuối cùng nặn thành những sợi dài bằng ngón tay cái, cho chảo dầu chiên vàng là .
Sở Y Nhất nghĩ dù cũng rảnh, liền một ít cho bọn trẻ ăn vặt.
“Vâng ạ. Con ngủ , con chờ đồ ăn ngon.” Tiểu Bảo đang chơi đồ chơi, tít mắt với Sở Y Nhất.
“Ngoan thật.”
Cố Hướng Đông về đến nhà, thấy trong bếp ánh đèn. Đi thì thấy cô vợ nhỏ đang bận rộn bếp lò.
“A, về . Xem em món gì ngon ...” Lời còn hết, cô Cố Hướng Đông ôm chầm lấy từ phía . Sở Y Nhất cầm chiếc đũa, sững tại chỗ. Tình huống gì đây? “Cố Hướng Đông, gì đấy? Nhân cơ hội ăn đậu hũ của em ?”
Trên cô vợ nhỏ thơm tho, mà ám đầy mùi dầu mỡ. Cố Hướng Đông hề chê, ngược cảm thấy đây mới là dáng vẻ của cuộc sống.
“Vợ ơi, em thật.” Cố Hướng Đông giọng rầu rĩ. Anh bảo vệ đất nước, nhưng từng ai bảo vệ như cách cô vợ nhỏ . Cảm giác thật sự .
“Em thì ai ? Anh mau buông , đồ trong chảo của em sắp cháy !”
Cố Hướng Đông lúc mới thả Sở Y Nhất . Cô vớt mẻ bánh chiên gần chín, đưa cho Cố Hướng Đông. Anh há miệng ăn ngay, nóng đến mức xuýt xoa, nhưng cũng nỡ nhổ món ăn vợ đút.
“Ừm, ngon quá! Vừa thơm, ngọt, giòn.”
“Thật ? Vậy phụ em một tay, chúng chiên thêm ít nữa, để Tết cho bọn nhỏ ăn. À đúng , mang một ít cho Tiểu Bảo nếm thử .”
Sở Y Nhất đưa cho Cố Hướng Đông một bát bánh nhỏ. Không bao lâu, Cố Hướng Đông bưng bát .
“Tiểu Bảo ngủ mất .”
“Cái nhóc , còn bảo chờ đồ ăn ngon. Thế mà ngủ . Anh cởi quần áo, đắp chăn cho con cẩn thận ?” Sở Y Nhất tay vẫn ngừng , miệng hỏi Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông gì, chỉ cô vợ nhỏ ngây ngô.
Ngẩng đầu lên, thấy Cố Hướng Đông đang đến "xuân tâm nhộn nhạo", Sở Y Nhất cảm thấy hôm nay bình thường.
“Anh gì thế?”
“Anh , em thật sự là một . Sau con của chúng chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc.”
Sở Y Nhất lườm Cố Hướng Đông một cái. Người đàn ông dạo cứ nhắc đến chuyện sinh con. Ngốc c.h.ế.t !
Hôm là 30 Tết. Tuy gì nhiều, nhưng may mắn Cố Hướng Đông săn con lợn rừng, mỗi nhà ít nhiều đều chia thịt. Đây cũng coi như là một cái Tết thịt ăn.
Sở Y Nhất mang mấy đôi giày bông mua hôm qua, đưa cho thím Tôn phân phát.
“Ôi chà chà! Thật cảm ơn em dâu! Bao nhiêu năm , Tết nhất mặc đồ mới. Ha ha, ngờ cha mà vẫn hưởng ké.” Cố Kiến Quân nhận giày bông, vội vã xỏ thử. “Ừm, ấm thật, ấm thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-106-chia-tay-trong-hoa-binh.html.]
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Cố Kiến Quân, Sở Y Nhất nhịn : “Anh Hai, khoa trương quá ? Giày mới xỏ chân mà cảm nhận ấm ngay ?”
“Chứ nữa!” Hà Ngọc Lan , vỗ vỗ chồng.
“Chú, thím!” Lục Ái Quốc cảnh nhà họ Cố rộn rã tiếng , chút ái ngại. Cậu xách hai bình rượu đong, ngượng ngùng bên ngoài.
“Ái Quốc .”
“Lục Ái Quốc?” Sở Y Nhất ngạc nhiên. Sao Lục Ái Quốc đến lúc ? Nghĩ , cũng , nhà chỉ một .
“Cha, , con bảo Ái Quốc qua đây ăn cơm Tết cùng chúng .” Cố Hướng Đông kịp thời giải thích.
“Được chứ, qua đây cho náo nhiệt.” Thím Tôn tuy ngày thường trông dữ dằn, nhưng thực mềm lòng. Lục Ái Quốc thế đáng thương, dạo nỗ lực vươn lên, chí tiến thủ, càng khiến thương mến.
“Ái Quốc , quy củ nhà là, ăn cơm thì cả nhà đều động tay động chân, đừng hòng lười biếng nhé. Nè, củi đằng còn chẻ .” Cố Kiến Quân đưa cho Lục Ái Quốc một cái rìu.
Lục Ái Quốc , Hai Cố sợ ngại ngùng, nên cố ý tìm cớ cho đỡ khó xử. “Anh Hai, xem kìa. Anh cứ chờ xem!”
Nói đưa rượu qua, cầm lấy rìu, xắn tay áo lên chuẩn việc.
“Hừ, nhóc ! Biết hưởng thụ thật! Biết nhà thiếu rượu nên mang tới ngay. Anh Cả, em Ba, hôm nay chúng lộc ăn .” Cố Kiến Quân xách rượu lên trêu đùa.
Thật Lục Ái Quốc cũng , nhà họ Cố thiếu hai bình rượu của . bản cũng tiền, đến tay thì phép. Đây là thứ nhất thể nghĩ và lo liệu trong khả năng của . May mà nhà họ Cố đều bụng, giữ đủ thể diện cho . Nhà họ Cố đúng là .
Trần Chiêu Đệ tiếng vui vẻ ngoài sân thì thấy chói tai. Mình mới mất con, còn đang ở cữ, mà nhà cứ như , nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên thì . Lại còn mời một kẻ tám hoánh tới về nhà ăn cơm. Thời buổi cơm dễ ăn !
Dù chị cũng hiểu , trừ đối với chị và nhà đẻ chị , nhà họ Cố đối với ai cũng hào phóng. Cả con lợn cũng đem chia cho cả hợp tác xã!
“Cố Kiến Quốc! uống nước ấm!” Trần Chiêu Đệ ở trong phòng gân cổ lên gọi.
Cố Kiến Quốc chút hổ, nhưng vẫn phòng rót cho Trần Chiêu Đệ cốc nước, định ngoài.
“Anh đấy? thấy dạo ở cùng nữa đúng ? Cả nhà các vui vẻ đùa, ai thèm để ý đến cảm nhận của ?” Trần Chiêu Đệ nhận lấy cốc nước, Cố Kiến Quốc xoay định , lửa giận càng bốc lên.
“Trần Chiêu Đệ! Hôm nay là 30 Tết! Em thể để yên một chút ? Cả nhà một năm khó mấy ngày tụ tập vui vẻ, em đừng thêm khó chịu nữa, ?”
“Đó là nhà , nhà ! Anh ý gì? Ý là gây sự vô cớ ? Lục Ái Quốc, cái thằng du côn đó, các còn mời nó ăn cơm. Nhà đẻ xin chút đồ thì các từ chối lên từ chối xuống, cho. Trừ và nhà đẻ , nhà họ Cố các đối với ai cũng hào phóng! Cả con lợn cũng đem chia cho cả hợp tác xã!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Không em vô cớ gây sự thì là gì? Nước ở ngay bên cạnh, mặt bao nhiêu , em gọi rót. Chồng em mất mặt ở bên ngoài, em thấy hãnh diện lắm ?”
“Trần Chiêu Đệ, là do vô dụng, kiếm tiền bạc về cho em, thỏa mãn những yêu cầu của em. Hay là chúng chia tay trong hòa bình , đừng lỡ dở của nữa!” Cố Kiến Quốc những lời cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức còn cảm thấy chút giải thoát.
Trần Chiêu Đệ bộ dạng đó của Cố Kiến Quốc, tức đến mức ném thẳng cái ly trong tay xuống đất.
Tiếng ly vỡ loảng xoảng truyền ngoài. Sắc mặt đều lắm. Ngược , Cố Kiến Quốc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.