Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 105: Có người bồi ăn tết

Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:29:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Chiêu Đệ ngẩng đầu bóng dáng hai vội vã ngoài, chút chột : “ cũng cố ý , ai đập trúng cái bát…”

 

“Đây là ?” Sở Y Nhất thấy Cố Kiến Quốc và thím Tôn vội vã , thẳng về phía chỗ vòi nước lạnh, cô vội chạy theo xem .

 

Không xem thì thôi, Sở Y Nhất hoảng hồn. Cánh tay thím Tôn, dù cách một lớp quần áo dày, vẫn bỏng đỏ ửng một mảng lớn, chỗ giữa còn phồng rộp, thôi cũng thấy đau.

 

“Mẹ, chờ chút, con về nhà tìm t.h.u.ố.c mỡ bỏng.” Nói cũng đợi thím Tôn trả lời, cô sải bước chạy về nhà .

 

“Em thở hồng hộc chạy nhanh gì?” Cố Hướng Đông cô vợ nhỏ, hiểu gì.

 

“Mẹ bỏng, em về lấy t.h.u.ố.c mỡ.” Sở Y Nhất tìm t.h.u.ố.c mỡ trả lời Cố Hướng Đông. Cô lục lọi nửa ngày tìm thấy, đành giao tiếp với Tiểu quản gia, đổi một tuýp t.h.u.ố.c mỡ bỏng loại nhất từ hệ thống nông trường , đó nhanh tay xé bỏ bao bì bên ngoài, chỉ để một cái tuýp trơn.

 

“Sao thế? Sao bỏng?” Nghe tin thương, Cố Hướng Đông lập tức bật dậy, căng thẳng hỏi.

 

“Em cũng rõ, cùng em qua xem .”

 

Hai vợ chồng vội vã chạy về nhà chính.

 

Thuốc mỡ màu trắng, nhẹ nhàng bôi lên vết bỏng, cảm giác mát lạnh lập tức cơn đau dịu . vết bỏng tạm thời thể để quần áo cọ xát, mà trời mùa đông thế thì phiền, thể để cả cánh tay trần trụi bên ngoài .

 

“Hay là đến bệnh viện , dùng băng gạc băng . Như chắc là , nhưng sợ thoáng khí, ảnh hưởng gì . Cứ xem bác sĩ cho yên tâm.” Sở Y Nhất thím Tôn. Cô học y, cũng thế .

 

“Không , ! Mới từ bệnh viện về, đến đó nữa , thích chỗ đó.” Cũng khó trách, mới bao lâu mà trong nhà bệnh viện hai . Lại sắp Tết, tâm lý của thím Tôn cũng là bình thường.

 

Cuối cùng, họ vẫn tìm ông lang già trong hợp tác xã, nhờ ông băng bó đơn giản.

 

Sở Y Nhất trong lòng thoải mái, cũng nhà chính nữa. Cô với thím Tôn và chị Hà Ngọc Lan một tiếng, cả nhà ba về sân nhỏ của .

 

“Anh Ba, chị Dâu, hai về ?” Giữa đường, họ đụng Lục Ái Quốc. Thấy Sở Y Nhất, Lục Ái Quốc vẻ kích động.

 

“Ừ, sắp Tết nên về.”

 

“Vâng , sắp Tết .” Sắc mặt Lục Ái Quốc thoáng chốc chút mất tự nhiên. Cậu cha , Tết nhất thì liên quan gì đến chứ!

 

Sở Y Nhất nhận điều đó nhưng cũng gì.

 

“Cố Hướng Đông, chị dâu Cả của ... Em thật sự chị nghĩ gì nữa. Cuộc sống yên , cứ quậy phá mỗi ngày. Giờ em cũng ngại qua bên cha , bực .” Lại thể .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Không thì thôi, đừng nữa.” Hắn là em chồng, Cố Hướng Đông cũng dám gì về chị dâu.

 

“Em đoán là, cái Tết cũng đừng hòng mà yên .”

 

Cái miệng của Sở Y Nhất đúng là thì linh, thì linh. Cái Tết của nhà họ Cố đúng là chút thoải mái.

 

Ngày 29 tháng Chạp, nhà nào điều kiện thì bắt đầu hấp màn thầu, nhà điều kiện cũng hấp chút đồ ăn khác. Quanh năm suốt tháng, Tết đến xuân về, năm cũ qua năm mới tới, ai mà ăn một bữa thật ngon, khao cái bụng của .

 

Nhà họ Cố năm nay lương thực chia ít, thêm Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất trở về, nên thím Tôn quyết định hấp hai nồi màn thầu bột mì trắng. Cả nhà, trừ Trần Chiêu Đệ, đều xúm . Đàn ông chẻ củi, phụ nữ nhào bột.

 

Sở Y Nhất thầm nghĩ, Tết nhất thế hấp ít bánh bao nhân thịt ăn thì với công sức của quá. Thế là cô kéo Cố Hướng Đông lên núi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-105-co-nguoi-boi-an-tet.html.]

“Cố Hướng Đông, em ăn bánh bao thịt. Chúng lên núi săn lợn rừng .” Cố Hướng Đông đang chẻ củi, tay run lên một cái. Gì ? Lợn rừng núi là nhà em nuôi , săn là săn ngay ?

 

(Nếu Sở Y Nhất Cố Hướng Đông nghĩ , chắc chắn sẽ mắng : Chứ còn gì nữa! Là em nuôi đấy, cả một trại lợn luôn!)

 

Kết quả, Cố Hướng Đông đành chịu thua "uy quyền" của cô vợ nhỏ, vác dụng cụ lên núi. Mùa đông núi càng thêm tĩnh lặng. Hai giẫm lên cành khô lá rụng, tiếng động rõ mồn một. Nơi cũng ai, Sở Y Nhất gần như treo cả lên Cố Hướng Đông.

 

“Cố Hướng Đông, thấy hôm nay em ăn bánh bao thịt ?”

 

“Ừm, chắc là .” Được mới lạ ! Trời lạnh thế , con lợn nào ngốc mới chạy ngoài lúc !

 

Hừ, , là do ngốc. Cố Hướng Đông lập tức vả mặt chan chát.

 

Bởi vì thật sự thấy một con lợn rừng. Mà con lợn ngốc thật, tính cảnh giác cao, sức chiến đấu cũng mạnh, hạ gục chỉ trong vài chiêu.

 

Gì thế? Mình bây giờ lợi hại ? Cố Hướng Đông cũng chút hoang mang. Miếng thịt đến miệng vẻ quá dễ dàng, cứ như là tiếng gọi của cô vợ nhỏ mà tự tìm đến .

 

“Cảm ơn Cục trưởng Cố, hôm nay bánh bao thịt ăn .” Sở Y Nhất vỗ tay, hôn lên má Cố Hướng Đông vẫn còn đang ngơ ngác.

 

Vác một con lợn rừng ngốc nghếch xuống núi, hai thu hút sự chú ý của nhiều . Họ cũng định giữ riêng. Chỉ là lấy nhiều thịt một chút, nếu Cục trưởng Cố nhà cô lấy gì mà ăn? Một đàn ông thích ăn thịt như cơ mà.

 

Mọi đều mắt sáng rực con lợn Cố Hướng Đông đang vác. Lợn rừng núi nhiều , dễ săn thế ? Mai cũng lên núi thử xem. , một Cố Hướng Đông vác cả con lợn mà cần tay đỡ, sức lực cỡ . Thôi bỏ . Tết năm nay chắc là cũng chia một phần thịt, nếm thử vị thịt xem !

 

Lục Ái Quốc cũng chạy theo xem náo nhiệt. Sở Y Nhất bảo mời bí thư đến chia thịt cho , chạy nhanh như bay.

 

Lần việc diễn vô cùng hài hòa, cũng ai lời gì khó . Nhà họ Cố lấy mười mấy cân thịt, thêm ít xương, và cả cái đầu lợn to. Món xử lý mệt, bình thường cũng . Sở Y Nhất thầm nghĩ quá hợp lý, để Cục trưởng Cố nhà mồi nhậu.

 

Hôm đó, Sở Y Nhất cuối cùng cũng ăn món bánh bao thơm nức mũi như ý nguyện. Chỉ là hấp nhiều lắm, thím Tôn dù cũng nỡ dùng nhiều thịt như , còn để dành đến mai Tết nấu món khác.

 

Sở Y Nhất ôm một cái giỏ nhỏ đựng màn thầu trắng và bánh bao thịt về nhà . Cô huých tay Cố Hướng Đông: “Nhân lúc còn nóng, mang cho Lục Ái Quốc vài cái . Cậu một , cũng cha . Anh thấy ?”

 

“Được chứ, lời vợ.”

 

“Ngoan thật.”

 

Cố Hướng Đông cầm hai cái màn thầu trắng, hai cái bánh bao thịt. Sở Y Nhất còn cẩn thận dùng vải bọc , sợ nguội.

 

“Anh Ba? Sao tới đây?” Lục Ái Quốc Cố Hướng Đông, vô cùng ngạc nhiên.

 

“Chị dâu bảo mang cho ít đồ ăn, mới lò còn nóng.”

 

Lục Ái Quốc màn thầu bột mì trắng và hai cái bánh bao vẫn còn tỏa mùi thịt thơm lừng, suýt nữa thì bật .

 

“Những lời Mã Nhị Nha đó... là do chị dâu sắp đặt ?” Cố Hướng Đông hỏi nỗi nghi hoặc trong lòng.

 

Thế là Lục Ái Quốc đem bộ sự việc Sở Y Nhất , kể hết một lượt cho Cố Hướng Đông .

 

Cố Hướng Đông xong, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh hít sâu một : “Ngày mai đến nhà ăn cơm.” Nói xong liền rời .

 

Bóng đêm nhanh chóng bao trùm lấy bóng dáng . Lục Ái Quốc cuối cùng cũng nhịn , gặm bánh bao thịt rơi nước mắt. Đã bao nhiêu năm , cuối cùng cũng cùng ăn Tết.

 

 

Loading...