Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 104: Thích ăn thì ăn
Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:29:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Chiêu Đệ cảm xúc định, ở bệnh viện kêu trời đất.
“Cố Kiến Quốc! Cả nhà các đều là lũ g.i.ế.c ! Là các hại c.h.ế.t con ! Các ác độc quá, đến đứa bé đời trong bụng cũng tha! Các sẽ gặp báo ứng!”
Thím Tôn cùng Trần Chiêu Đệ năng hồ đồ, tức đến mức bỏ về ngay tại chỗ.
Những khác trong phòng bệnh hiểu rõ sự tình, thật sự tưởng bà chồng hãm hại đứa con dâu đang mang thai. Hơn nữa, Trần Chiêu Đệ lóc t.h.ả.m thiết như , càng tăng thêm độ tin cậy.
“Chiêu Đệ! Em đừng bậy nữa! Nếu em cạy hòm của , lấy đồ bên trong ăn, thì nông nỗi ? Em đừng quậy nữa ?” Cố Kiến Quốc xong, thụp xuống đầu giường, vẻ mặt đầy bất lực.
Mọi , ồ, thì là tự trộm đồ ăn.
“Thế tại cạy hòm? Còn vì các cho ăn cơm !”
Ủa, nghĩ, bà chồng ngược đãi con dâu, cho ăn cơm, đói quá chịu mới cạy hòm tìm đồ ăn.
“Trần Chiêu Đệ! Người , trời đang ! Cả nhà chúng đều ăn, vì việc ngoài về muộn thôi! Cô bớt chụp mũ cho ! Cô mà xem, mấy phụ nữ thai nào tẩm bổ như cô , chân tay mập mạp, eo bụng tròn vo, mà cô hổ cho cô ăn cơm ?” Thím Tôn thật sự cảm thấy mất mặt. Giữa chốn đông mà tranh cãi với con dâu. những lời , thật sự nghẹn c.h.ế.t . “ cãi với cô. Cô lo mà dưỡng bệnh cho , đừng để mang tật, bảo là do cô tức giận. gánh nổi cái trách nhiệm đó .”
Mọi mà hiểu đầu cua tai nheo gì. Cái cân chính nghĩa trong lòng họ cứ nghiêng qua ngả , mệt mỏi quá. Thôi, coi như thấy gì. Nhà ai mà chẳng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi!
Ở bệnh viện hai ngày một đêm, Cố Kiến Quốc giúp Trần Chiêu Đệ mặc quần áo, đội mũ, chuẩn về hợp tác xã. Trần Chiêu Đệ bắt đầu vui.
“Quần áo của em . Vừa rách cũ, ấm. Bên ngoài lạnh như , nếu cứ thế về, em thế nào cũng đổ bệnh.” Chị ỳ giường bệnh, nhất quyết chịu xuống.
“Không còn cái chăn ? Lát nữa quấn kỹ cho em, bảo đảm lạnh. Chứ giờ em bắt mua áo bông cho em!” Cố Kiến Quốc thật sự quá mệt mỏi. Cuộc sống , thật tình tiếp tục nữa.
“Cần gì mua! Không một cái áo bông mới .” Trần Chiêu Đệ liếc chồng . Thím Tôn giả vờ như thấy, chỉ lo thu dọn đồ đạc, đó xách cái túi lưới lên.
“Hai đứa nhanh lên. Mẹ mang đồ xuống , đợi ở chỗ xe đẩy tay nhé. Đi sớm còn về nhà sớm, trời tối khó .” Nói xong, thím cũng đầu , thẳng khỏi phòng bệnh.
Trần Chiêu Đệ thấy chán nản, liếc Cố Kiến Quốc vài cái.
“Anh xem, đúng là keo kiệt! nông nỗi , mà cái áo bông mới cũng cho mượn. Từng tuổi , còn mặc quần áo mới gì!” Trần Chiêu Đệ cũng thèm hạ giọng. Mấy bà thím lớn tuổi trong phòng bệnh thấy thoải mái, nhưng cũng đôi co với một sắp xuất viện.
“Trần Chiêu Đệ! Em lý một chút ! Đó là áo chú Ba và em dâu mua cho . Anh con còn mua thêm gì cho , lẽ nào còn nhẫn tâm lấy áo mới của đưa cho em mặc !” Cố Kiến Quốc xách nốt túi đồ cuối cùng lên. “Em thì tùy!”
Những bà thím lúc nãy còn bất mãn, xong, trong lòng đều thấy: “Đáng đời!”
Nhìn Cố Kiến Quốc thẳng đầu , Trần Chiêu Đệ tức giận phịch giường thở hổn hển. Cuối cùng cũng còn cách nào khác, chị miễn cưỡng lết khỏi phòng bệnh.
“Sao con xuống ? Vợ con ?” Thím Tôn bên xe đẩy tay, cứ dậm chân liên tục. Hôm nay lạnh thật.
“Mẹ ơi, cuộc sống con sống nổi nữa. Con ly hôn.”
“Nói bậy bạ gì đấy! Con đừng cái loại đàn ông lương tâm đó! Nó mới mất con, con thể suy nghĩ đó ? Dẹp ngay cái ý nghĩ đó .” Thím Tôn vỗ lưng Cố Kiến Quốc một cái, tức giận. Trước thì thôi, hai vợ chồng gì thím cũng mặc kệ. bây giờ Trần Chiêu Đệ thể đang yếu, thể đ.â.m thêm một nhát tim như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-104-thich-an-thi-an.html.]
Cố Kiến Quốc gì, khoanh tay bên cạnh , mày nhíu chặt.
Trần Chiêu Đệ từ xa thấy thím Tôn đang mắng chồng , trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn đang đây mà.
Đến mặt hai , chị cũng gì, hậm hực lên xe đẩy tay. Thím Tôn thấy , vội vàng lấy chăn đắp lên cho chị , nhét kỹ các góc, đè cho thật chặt mới bảo Cố Kiến Quốc kéo .
“Cố Kiến Quốc, còn bao lâu nữa mới về đến nhà? Lạnh quá mất.” Nhìn thím Tôn đang đẩy xe bên cạnh, chị đầu hỏi Cố Kiến Quốc.
“Sắp .” Cố Kiến Quốc cúi đầu, lom khom dùng sức kéo chiếc xe.
Trần Chiêu Đệ xong cũng gì nữa, chỉ tự kéo cái chăn đang đắp .
Về đến nhà họ Cố, vội vàng đỡ Trần Chiêu Đệ nhà, lên giường, đắp chăn cẩn thận. Chị vẫn một lời.
Sở Y Nhất Trần Chiêu Đệ về, liền cầm nửa cân đường đỏ và ít trứng gà, dắt Tiểu Bảo qua nhà họ Cố. Thật , khi cô Trần Chiêu Đệ cạy hòm của thím Tôn, lôi đồ ăn bên trong , cô thích Trần Chiêu Đệ. thích thì thích, chị bây giờ dù cũng mất con, thể đang yếu, vẫn nên qua thăm một chút.
“Mẹ, về ạ?” Sở Y Nhất sân đụng thím Tôn. Vẻ mặt thím nghiêm trọng, còn tươi như khi.
“Ừ, về .”
“Mẹ, sức khỏe chị dâu thế nào ? Bác sĩ ạ? Nguyên nhân gì mà đang yên đang lành, đứa bé còn?”
“Ai, đừng nhắc nữa. Bác sĩ là ăn nhầm đồ. Cái bánh sơn tra các con mua cho bọn , để trong hòm gỗ, nó lôi ăn hết. Cái thứ đó thai ăn . Thế là xảy chuyện.”
Nghe thím Tôn xong, Sở Y Nhất còn gì để . Trần Chiêu Đệ đúng là cách gây chuyện. Đứa bé đang yên , chỉ vì thói ham ăn của chị mà mất.
Trần Chiêu Đệ giường cũng ngủ. Chị thấy tiếng Sở Y Nhất sân, đang rỉ tai thầm với chồng , chắc chắn đang chị . Chị vểnh tai lên mà cũng rõ họ gì, trong lòng càng thêm uất ức.
Thím Tôn nhận lấy trứng gà và đường đỏ từ tay Sở Y Nhất. Đường đỏ bây giờ là thứ , hàng hiếm lắm. Thím vội vàng bếp nấu cho Trần Chiêu Đệ một bát trứng gà đường đỏ, nóng hổi bưng đến bên giường.
“Kiến Quốc, gọi vợ con dậy ăn chút gì . Y Nhất nó mang đường đỏ với trứng gà qua .”
“Vâng.”
Cố Kiến Quốc vội vàng nhận lấy bát, đến vỗ nhẹ Trần Chiêu Đệ: “Dậy ăn chút gì nóng ngủ tiếp . Trứng gà đường đỏ, em ăn lúc là nhất.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trần Chiêu Đệ vốn dĩ ngủ. Một bát trứng gà đường đỏ mà tưởng đuổi khéo ? Chị còn uống canh gà, ăn thịt gà .
“Làm gì? uống cái ! uống canh gà!” Trần Chiêu Đệ hất văng tay Cố Kiến Quốc đang đặt vai , đập trúng cái bát. “Rầm” một tiếng, bát canh trứng gà đường đỏ nóng hổi đổ ụp lên nửa cánh tay của thím Tôn, đau đến mức thím lập tức kêu lên một tiếng “Ối!”.
Cố Kiến Quốc thấy bỏng, tức giận ném cái bát xuống đất: “Thích ăn thì ăn!”
Sau đó vội kéo ngoài dội nước lạnh!