Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường - Chương 103: Trần Chiêu Đệ sảy thai
Cập nhật lúc: 2025-11-16 00:44:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thím Tôn sớm nhà con trai út hôm nay trở về, nên sáng sớm dậy, qua sân nhỏ của hai vợ chồng quét dọn vệ sinh. Không bao lâu , Hà Ngọc Lan cũng dắt Tiểu Trụ qua phụ.
Trần Chiêu Đệ ngủ đến mặt trời lên cao, dậy thấy cơm ăn, sắc mặt lập tức đổi.
“Cố Kiến Quốc! Có các quên trong nhà còn ? Ăn cơm cũng chừa cho một miếng! Đây là để đường sống cho đứa con trong bụng mà!”
“Cô ồn ào cái gì? Mọi cũng ai ăn ! Bữa cơm nào mà bỏ sót cô ? Nói chuyện cũng lương tâm một chút!” Cố Kiến Quốc từ lúc Trần Chiêu Đệ trở về, sống ngày nào cũng thấy nghẹn khuất. Trần Chiêu Đệ một ngày nào kiếm chuyện. Người trong nhà gì cũng ý chị . Cả nhà mấy miệng ăn đều chị đắc tội hết. Anh thật thấy hổ thẹn với cha , cũng còn mặt mũi nào em trai em dâu.
“Không ăn cơm ? Lừa ai chứ! Hay là các ăn vụng lưng ?” Trần Chiêu Đệ dạo ăn ngon ngủ kỹ, việc, ngợm cũng béo , eo bụng tròn vo. Giờ phút , chị chống nạnh đó, chỉ tay mặt Cố Kiến Quốc. Cố Kiến Quốc cảm thấy, đây đúng là một mụ xoa.
“Cô tin thì tùy.” Nói xong cũng bực bội bỏ khỏi nhà.
Trần Chiêu Đệ căn nhà một bóng , thẳng bếp, vớ lấy con d.a.o phay, thẳng đến phòng thím Tôn, tìm cái hòm gỗ lớn ngày thường thím đựng đồ, trực tiếp tay, dùng d.a.o cạy bung , đó lôi đồ ăn bên trong .
Dám cho bà ăn cơm ! Đều là các ép !
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trần Chiêu Đệ hung hăng nhét đồ ăn miệng, c.h.ử.i rủa.
Chờ đến khi thím Tôn và dọn dẹp xong sân nhỏ, mang đồ phơi, trở về nhà họ Cố chuẩn nấu cơm, thì thấy Trần Chiêu Đệ mặt mày âm u từ trong phòng . Thấy hai cũng thèm chào hỏi, chị thẳng rót cốc nước về phòng.
Nấu cơm xong, thím Tôn về phòng lấy đồ, lúc mới phát hiện hòm gỗ của cạy. Thím xem, bên trong lục tung cả lên. Thím còn tưởng nhà trộm, vội vàng chạy ngoài.
“Kiến Quốc ! Hôm nay từ lúc dậy con ở nhà ? Cái hòm trong phòng cạy , đồ đạc bên trong lục lộn xộn. Có nhà trộm ?”
“Không thể nào!” Cố Kiến Quốc chạy xem. là cạy thật. “Mẹ, đừng vội. Chiêu Đệ vẫn luôn ở nhà mà. Để con hỏi cô xem thấy gì .”
Chỉ là, khi hai đến phòng Trần Chiêu Đệ, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Thôi, cũng cần tìm trộm nữa. Trộm đang ở đây chứ .
“Trần Chiêu Đệ! Cô rốt cuộc gì? Có cô cạy hòm trong phòng ?” Gân xanh trán Cố Kiến Quốc nổi lên cuồn cuộn.
“Là cạy đấy! Ai bảo các cho ăn cơm! Chẳng lẽ để đứa con trong bụng c.h.ế.t đói ? Không tìm đồ ăn thì thế nào?” Trần Chiêu Đệ vẻ mặt thản nhiên, miệng vẫn ngừng nhai.
Thím Tôn chỉ cảm thấy trời đất cuồng, vững. Cố Kiến Quốc thấy như , vội vàng chạy qua đỡ: “Mẹ! Mẹ ?” Anh vội đỡ thím ngoài tìm chỗ .
“Cố Kiến Quốc, nếu con còn sống thêm vài năm nữa, thì con ngoài ở riêng . Mẹ cầu xin con! Sống sống khổ, đều là phận của hai vợ chồng bay, con hiểu ?”
Cố Kiến Quốc quỳ gối mặt , gục đầu lòng bà, lặng lẽ rơi lệ. Anh , dạo chịu bao nhiêu ấm ức. Anh mắt nhắm mắt mở, cho qua thì cho qua. bây giờ, chính mở miệng cầu xin ở riêng. Tim như xé nát, đau đớn chịu nổi.
Những khác trong nhà họ Cố cũng cau mày, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.
Mãi cho đến khi Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất và Tiểu Bảo trở về, trong nhà mới chút tiếng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-me-ke-co-nong-truong/chuong-103-tran-chieu-de-say-thai.html.]
“Mẹ, chúng con về .” Sở Y Nhất xuống xe kéo lấy tay thím Tôn. Không cô nhầm , sắc mặt thím Tôn vẻ lắm.
“Về là . Đi đường mệt c.h.ế.t ? Mau, nhà nghỉ ngơi. Mẹ nấu cơm cho các con ăn.” Thím Tôn kéo tay cô con dâu út. Thím thật sự kích động. Trong nhà , e là chỉ cô con dâu út mới trị Trần Chiêu Đệ.
“Không vội . Mẹ xem, con mua áo bông cho với cha . Hai mặc thử xem ?” Sở Y Nhất hệt như một đứa trẻ, mua đồ cho cha là họ xem ngay, thử ngay, đó chờ họ khen .
“Bày vẽ! Tụi con tự mua mà mặc. Vợ chồng già , cần gì mặc quần áo mới.”
“Quần áo mới ấm chứ ạ. Đồ hai đang mặc còn ấm nữa. Người trẻ tuổi chịu lạnh , chứ cha mặc ấm một chút.”
“Con cứ giữ mà mặc. Mẹ quần áo .”
Bên Sở Y Nhất và thím Tôn đang qua từ chối, Trần Chiêu Đệ : “Không ai thì cho . đang mang thai, thể để lạnh. Vừa đang thiếu một cái áo bông mới.” Trần Chiêu Đệ mặt biến sắc, mở miệng đòi luôn cái áo.
“Chị áo bông mới ? Chị mà tìm con dâu chị . Cái mua cho , chỉ thể là của thôi.” Chị tưởng chị là ai, năng thèm suy nghĩ. Cô thật hối hận vì mua cho chị một đôi giày bông.
Thím Tôn Trần Chiêu Đệ , cũng từ chối nữa, vội vàng nhận lấy áo bông, khoác lên thử. Kích cỡ vặn, mặc ấm thật.
Bị Trần Chiêu Đệ gián đoạn, Sở Y Nhất cũng lấy mấy thứ nữa, đành để lát nữa .
“Tiểu Xuyên, Tiểu Trụ, mau đây! Tiểu Bảo mang đồ chơi về cho hai !”
Hai đứa nhóc vội vã chạy tới, vây quanh Tiểu Bảo. Sau đó cả ba kéo một góc chơi đồ chơi.
Trần Chiêu Đệ đống túi lớn túi nhỏ, lát , chị dứt khoát tự tay lục lọi.
“Trần Chiêu Đệ! Chị nhầm chỗ đấy? Đây là đồ bọn mang về. Phiền chị bỏ tay .” Một chút ý tứ giữ kẽ cũng .
“Xì.” Trần Chiêu Đệ trợn trắng mắt, về phòng .
Không bao lâu , bên trong truyền tiếng la của Trần Chiêu Đệ, là đau bụng. Mọi tưởng chị giở trò hành hạ Cố Kiến Quốc nên cũng mấy để ý. Ai ngờ Cố Kiến Quốc phòng một lúc hốt hoảng chạy : “Mẹ! Chiêu Đệ m.á.u !”
Thím Tôn giật , vội vàng chạy . Trần Chiêu Đệ đau đến mức mặt mày trắng bệch, mồ hôi vã .
“Sao đột nhiên như ? Mau mượn xe, đến bệnh viện!”
Cố Kiến Quốc chân thấp chân cao chạy ngoài.
Chưa kịp đến bệnh viện, đứa bé sảy . Ba bốn tháng, là một bé gái.
Tới bệnh viện, bác sĩ thủ thuật nạo hút, đó hỏi thăm ăn gì. Nghe ăn mứt sơn tra, bác sĩ lập tức tìm nguyên nhân. Trần Chiêu Đệ ăn hết chỗ bánh sơn tra lấy từ hòm của thím Tôn. Thứ hoạt huyết hóa ứ, ăn quá nhiều nên xảy chuyện.