Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 87:-------

Cập nhật lúc: 2025-12-30 00:08:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu mím môi, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định: “Tuy thể sẽ chút thành kiến với em, nhưng thực khá . Anh sẽ đưa em về, để hai tiếp xúc nhiều hơn, tin nhất định sẽ thích em.”

Giống như , cực kỳ, cực kỳ thích Trình Hồng.

Trong lòng nhận định là cô, thậm chí tính đến chuyện khi nghiệp sẽ tiếp nhận chỉ tiêu công việc của bà nội kết hôn với Trình Hồng.

Như cô sẽ cần thanh niên trí thức xuống nông thôn nữa, hai thể cùng chung sống.

Suy nghĩ từng thổ lộ với nhà.

Ông nội vui khi thấy tìm bạn đời gắn bó, còn đặc biệt tò mò về Trình Hồng, nên nhân dịp sinh nhật cuối tháng mời cô đến nhà tụ họp.

Bà nội thì chút tiếc nuối, bảo là mấy hôm gặp một cô gái tâm địa , vốn định giới thiệu cho quen, nhưng khi nghiêm túc với Trình Hồng, bà cũng tỏ vẻ sẽ vui vẻ tiếp xúc với cô.

Cha chuyện thì vỗ vai, dặn dò việc chín chắn, kết hôn thì gánh vác trách nhiệm của một chồng.

Chỉ duy ...

từng gặp mặt, cũng chẳng Trình Hồng tròn méo , nhưng chỉ riêng bối cảnh gia đình thôi khiến bà hài lòng. Dù ít bày tỏ sự nghiêm túc và kiên trì của , nhưng vẫn thể thuyết phục .

Đặc biệt là mấy ngày nay, bà cứ liên tục giới thiệu cho mấy cô gái "môn đăng hộ đối", cần đồng ý dẫn đến ngay mặt, khiến giận bất lực...

Từ đầu tiên đến nhà Trình Hồng chơi cho đến nay, gặp mặt ba cô gái do giới thiệu. Lần nào cũng thẳng thắn giải thích rõ tình hình, nhưng vẫn ngăn tiếp tục , cứ như bà đang cố tình giằng co với .

Chu Lâu cảm thấy cứ thế mãi thì .

Nói lý cũng xong, mà căng cũng .

Cho nên mới nhân cơ hội sinh nhật ông nội để đưa Trình Hồng về mắt. cũng hiểu rõ, Trình Hồng chắc chắn sẽ chịu chút tủi . Cậu vội vàng đảm bảo: “ em đừng sợ, kiểu đanh đá chua ngoa . Bà sĩ diện, cùng lắm chỉ tiếp đãi lạnh nhạt một chút thôi. Nếu em cảm thấy thoải mái thì cứ bảo , sẽ tìm cớ đưa em ngay.”

“Được mà.” Trình Hồng lanh lảnh, đặt tay lên mu bàn tay , giọng ôn nhu nhưng đầy kiên định, “Chỉ cần ở bên cạnh, em cái gì cũng sợ.”

Cô thật lòng sợ.

Thậm chí cô sớm chuẩn tinh thần để gặp vị dì Tống luôn tự cao tự đại .

Điều kiện nhà đẻ của dì Tống . Tốt đến mức nào ư? Tốt đến mức những năm ở tỉnh thành ai ai cũng tiếng, là một nhân vật lớn. Có điều thế hệ lượt qua đời, nhà họ Tống cũng bắt đầu xuống dốc.

Ông ngoại Chu Lâu việc ở đài phát thanh, bà ngoại là chủ nhiệm hội phụ nữ. Năm đó bà gả cho cha của Chu Lâu, tuyệt đối xem là "gả thấp".

Thời đó hiếm chuyện tự do yêu đương, hô hào khẩu hiệu “Không tự do yêu đương thì tự do hôn nhân chân chính”, thậm chí còn lấy đó niềm tự hào.

Tiếc , cuộc sống hôn nhân chẳng đẽ như tưởng tượng, thậm chí còn đầy rẫy những chuyện lông gà vỏ tỏi, đặc biệt là trong quan hệ chồng nàng dâu.

Vị dì Tống chán ghét chồng , chán ghét đến mức thèm che giấu.

Cha của Chu Lâu tuy cực kỳ thành công trong sự nghiệp, nhưng rõ ràng ông một con trai điều hòa mâu thuẫn, cũng chẳng một chồng đủ tư cách, ông thậm chí còn khéo léo bằng Chu Lâu.

Lần Chu Lâu đến nhà cô khách, vì bà Tống ngăn cản nên đến muộn lâu, nhưng lúc đó Chu Lâu còn dùng một lời “ dối thiện ý” để tránh gây mất lòng hai bên. Còn chú Chu thì thắng ở chỗ quá thật thà, mà cũng thua ở chỗ quá thật thà.

Đứng giữa và vợ, ông cách xử lý khéo léo, dẫn đến việc chồng nàng dâu ghét như ch.ó với mèo.

Những điều Trình Hồng đoán mò. Chuyện chồng nàng dâu nhà họ Chu chỉ cần hỏi thăm quanh khu tập thể nhà họ một chút là khối chuyện vui. Nhất là mấy năm khi còn sống chung, thường xuyên thấy bà nội Chu Lâu bệt xuống đất mắng to, Chu Lâu tức đến đỏ hoe mắt mà chẳng .

Có câu , tú tài gặp lính lý cũng thông. Tống Lãng Lệ là tự cao thanh cao, bà căn bản thể nào chanh chua đanh đá cãi tay đôi như hàng tôm hàng cá. Dưới sự công kích của bà cụ Chu, bà tan tác tơi bời. Cũng chính vì bà cụ Chu mà bà càng hy vọng con dâu xuất một chút, thể về phía bà khi bà cụ Chu công kích, để bà oai chồng.

Trình Hồng thực cách chiều lòng khác. Dù gia cảnh khiến Tống Lãng Lệ ý, cô thể đóng vai một cô con dâu ngoan hiền, đảm bảo mặt đều khiến bà thích, giống như Chu Lâu , sống lâu sẽ nhận cái của cô.

.

Diễn nhất thời chứ diễn cả đời, mà cô cũng chẳng diễn cả đời.

Đặc biệt là kiêu ngạo như Tống Lãng Lệ, một khi phát hiện lừa, thì cả đời sẽ bao giờ hòa hoãn quan hệ nữa, đó là điều cô thấy.

Trình Hồng sớm tính toán kỹ, cô chọn kế sách lâu dài.

Hiện tại Tống Lãng Lệ hài lòng cũng chẳng , một năm thích cũng ngại, dẫu ba năm năm năm dỗ vui cũng chẳng quan trọng. Sự ưa của Tống Lãng Lệ cùng lắm chỉ thể hiện ở sự lạnh nhạt, c.h.ử.i bới ầm ĩ cũng chẳng động tay động chân, đơn giản là mặt lạnh tanh buông vài câu khó , cô chịu .

Chỉ cần những khác trong nhà hài lòng, ngăn cản cô gả nhà họ Chu là .

Trình Hồng nắm tay Chu Lâu, sóng vai cùng chậm rãi về phía , cô nhẹ giọng : “Em cũng mong chờ đến ngày đó.”

Là mong chờ thật lòng, ngày hôm đó nhất định sẽ nhiều bất ngờ thú vị.

Ngày cuối tháng còn tới, bất ngờ , nhưng tối hôm nay Giang Đông Dương mang về một tin : “Đã phán quyết của Tưởng Thần , tù mười lăm năm.”

“Đáng đời, xứng đáng như thế!” Hà Trạch Lan hung tợn , hai giây ôm mặt nức nở, “Giờ Trình Phân chắc đến nông trường nhỉ? Cũng... cũng con bé sống .”

“Mẹ... con... tháng ... thăm... thăm em .” Trình Hoa sốt ruột vòng quanh bà hai vòng, móc tiền trong túi , “Tiền... tiền xe.”

Cậu tích cóp đủ tiền xe, tháng sẽ thăm em gái thứ ba, để lo lắng.

Giang Trạm Sinh nắm lấy tay , lập tức nhíu mày: “Tay con thương thành thế ? Nứt một đường lớn như , thịt ngâm nước trắng bệch cả .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-gia-dinh-tai-hon-trong-ngo-nho/chuong-87.html.]

Hà Trạch Lan vội vàng ngẩng đầu, mắt đẫm lệ rõ, bà lau mặt thì đau lòng vô cùng: “Sao thương nghiêm trọng thế ? Đi , đưa con trạm y tế.”

Ai đôi tay của Trình Hoa cũng sẽ nghĩ từ nông thôn lên.

Đôi tay chẳng khác gì tay của một lão nông, đầy những nếp nhăn và vết chai sạn thô ráp.

Cậu sống dựa lao động chân tay, chuyện thương lạ, nhưng vết thương quá nghiêm trọng. Chỗ kẽ ngón tay cái nứt một đường dài, chảy m.á.u nhưng phần thịt xung quanh trắng bệch, mưng mủ, xử lý đàng hoàng.

“Lần thương, con nhất định trạm y tế, thể lơ là .” Hà Trạch Lan đặc biệt sợ hãi chuyện con cái ốm đau thương. Năm xưa chính vì trong nhà sơ suất, nghĩ trẻ con cảm mạo phát sốt chuyện lớn, mới hại Trình Hoa khổ cả đời.

Lúc sắc mặt bà đầy hoảng loạn: “Bác sĩ Phùng từng , thương sẽ nhiễm trùng, nhiễm trùng sẽ phát sốt... Con, con thể để sốt nữa, mau mau... Không , lấy tiền .”

“Không! Không nghiêm... nghiêm trọng...” Trình Hoa vội gọi . Cậu giấu gia đình chính là vì tốn tiền chữa trị cho . Kết quả còn kịp cản thì Giang Trạm Sinh giữ : “Để con . Mấy nay vì chuyện Trình Phân mà con cứ suy sụp mãi, nhân tiện để bà đưa con trạm y tế, tìm chút việc để cũng giúp bà phân tâm.”

Giang Đông Dương cũng khuyên em to xác: “ đúng, em cũng thấy dì Hà mãi đúng ?”

“...” Trình Hoa nhăn nhúm mặt mày, vẻ mặt đầy rối rắm. Vừa tốn tiền rơi nước mắt, cảm giác thật khó chọn lựa.

Giang Đông Dương nín : “Ai bảo em tự chuốc lấy cái khổ, việc đập đá vụn mà cũng dám nhận, thật sợ mệt c.h.ế.t .”

Hắn là một kẻ lười biếng, còn thằng em hờ là kiểu trâu già, chỉ cần c.h.ế.t thì cứ cắm đầu , khổ nỗi cũng chẳng ai ép bức , là tự nguyện mới c.h.ế.t chứ.

Giang Trạm Sinh nhíu mày: “Đập đá vụn? Sao con chạy cái việc ?”

 

Đập đá vụn là loại công việc trả lương theo ngày, tiền công cao.

Chính vì vất vả nguy hiểm, công việc cũng chẳng hàm lượng kỹ thuật gì, cứ xách b.úa hoặc lưỡi hái, nện từng nhát tảng đá lớn. Một ngày đập mấy trăm , đến một ngày là đôi tay tê rần vì chấn động, nghiêm trọng hơn thì phần kẽ ngón tay cái sẽ chấn đến toác ...

Giống như Trình Hoa bây giờ, đôi tay từng khỏe, giờ nắm c.h.ặ.t cũng còn sức lực.

Biết là cực, nhưng vẫn nhiều tranh .

Việc thuê theo ngày vốn khó kiếm, loại trả giá cao thế càng hiếm. Trình Hoa nhận việc chắc cũng nghĩ cách lắm. Giang Trạm Sinh lúc nên vui vì đứa con riêng cách xoay xở, là nên đau lòng vì nó kiếm tiền mà hành hạ bản nông nỗi .

Trong sáu con, Trình Hoa tuyệt đối là đứa trầm lặng nhất. Mỗi cả nhà tụ họp, nếu ai cố ý bắt chuyện, vĩnh viễn chỉ đó “hề hề”, cảm thấy ghẻ lạnh, ngược còn vui vẻ khi cùng .

Cậu cũng là đứa hiểu chuyện nhất.

Thực trạc tuổi Đông Dương, nhưng từ năm mười sáu, mười bảy tuổi một khắp nơi tìm việc vặt để . Về , ông thấy Trình Hoa ngoài thường xuyên bắt nạt, liền mang theo ít quà đến tìm thằng nhóc Tiểu Mạc nhà bên, nhờ nó giúp đỡ dẫn dắt Trình Hoa.

Tiểu Mạc cũng chẳng lớn hơn Trình Hoa là bao, nhưng vì cảnh gia đình nên cũng sớm bươn chải. Nhờ cái miệng khéo ăn , nó lăn lộn hơn Trình Hoa nhiều. Không đến chuyện kiếm nhiều việc , nhưng ít nhất ngoài sẽ để ai bắt nạt.

Giang Trạm Sinh thực chỉ định tìm che chở cho Trình Hoa, để bớt chịu thiệt thòi.

ai ngờ hai đứa hợp đến lạ, bao nhiêu năm nay cứ dính lấy ngoài ăn. Hai quần quật từ đầu năm đến cuối năm, tuy kiếm nhiều như lương công nhân nhà máy, nhưng mỗi tháng cũng dư mấy đồng.

Nói cách khác, từ năm mười sáu, mười bảy tuổi Trình Hoa bắt đầu kiếm tiền phụ giúp gia đình cho đến tận bây giờ. Kiếm đồng nào đều nộp hết cho Trạch Lan, ông dám khẳng định Trình Hoa tuyệt đối giấu riêng một xu.

Có điều đó là , hiện tại Trình Hoa nắm c.h.ặ.t năm hào trong tay, hẳn là vì Trình Phân. Vừa tích cóp tiền xe để thăm em gái.

Đây chắc cũng là lý do công việc đập đá.

Cậu vốn sợ khổ sợ mệt, tiền công cao hơn một chút thì thể tích cóp nhanh hơn một chút, để sớm nông trường thăm em .

Giang Trạm Sinh nghĩ một chút là hiểu ngay, trong lòng càng thêm xót xa cho đứa con riêng . Không tiện trách mắng trực tiếp, ông bèn trút giận lên khác: “Biết em nó đập đá, con đường ngăn cản hả? Nhìn đôi tay em nó xem, tội nghiệp kìa.”

Giang Đông Dương trợn trắng mắt: “Cái mà cũng trách con hả?”

Thôi ...

Ai bảo cái thằng to xác ngốc nghếch mãi hiểu, mà cũng chẳng chịu .

Nói dễ là ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thực tính tình cố chấp vô cùng. Khi Trình Hoa đập đá thì hai ngày , dù khuyên can thì cái đầu gỗ cũng chẳng , ép quá cuống lên, khi còn vung tay dọa đ.á.n.h cả ông cả chứ.

Nhà đông như , Trình Hoa chỉ bắt nạt mỗi ông cả là .

Mấy đứa em gái thì cưng chiều hết mực, thằng út Nam Dương trong lòng cũng là bảo bối, duy chỉ , trong mắt Trình Hoa chắc chỉ là cọng rơm cọng rác!!

Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng tức.

Hắn hừ hừ vài tiếng: “Con chịu, khuyên nổi, là bố thử khuyên xem?”

“...” Giang Trạm Sinh liếc một cái, trong mắt hiện rõ mấy chữ to đùng —— “Nuôi mày tốn cơm”, đó đầu , bày vẻ mặt ôn hòa: “Trình Hoa , là việc đừng nữa? Đôi tay con mà cứ tiếp thì phế mất, ?”

“Không, .” Trình Hoa lắc đầu, giải thích nghiêm túc, “Chú Hoàng... ... 5 năm . Chú bảo... bảo dưỡng... dưỡng mấy hôm là khỏi.”

Thư Sách

Giang Trạm Sinh mím môi. Dưỡng mấy hôm là khỏi thật, nhưng chịu khổ cũng là thật.

Ông hiểu cảm giác . Đừng ông bây giờ vết thương cũ nào, chứ năm xưa mười mấy tuổi gia đình đưa đào kênh, những vết nứt tay chân đau đến mức khiến ông thức trắng bao đêm, giờ nghĩ vẫn thấy xót xa.

Ông mong con cái vết xe đổ của . Trong lòng ông, Trình Hoa cũng là con trai ông, ông chịu đựng những điều đó.

Loading...