Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 80:-------
Cập nhật lúc: 2025-12-29 03:50:59
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế, bất kể là lời mời từ xưởng dệt các nhà máy khác, cô đều giữ một thái độ như một: "Không từ chối, nhận lời, tỏ thái độ, chuyện cứ để khi nghiệp hẵng ."
"Chậc, câu giống mấy tên sở khanh vô trách nhiệm thế... Ái da..." Giang Đông Dương ôm lấy cái gáy đ.á.n.h, bĩu môi dám hó hé thêm.
"Ý tưởng của con đấy." Giang Trạm Sinh thu tay về, gật đầu lia lịa. Có mục tiêu nhưng cũng chừa đường lui, quả nhiên đúng như Đông Dương , Tiểu Nga tuy tuổi còn nhỏ nhưng việc chắc chắn nhất nhà.
Giang Tiểu Nga , nhưng từ khi lên kế hoạch xưởng máy kéo cô tính toán như .
Cho dù cuối cùng xưởng máy kéo thành lập, hoặc vì lý do nào đó mà cô thể - trừ khi hoặc hành động nào đó ở xưởng máy kéo thực sự ngược quan điểm sống của cô - thì cô vẫn sẽ tìm cách một nhà máy khác, bằng con đường tuyển dụng công khai hoặc điều động tạm thời.
Dù con đường nào, cô tin chắc khi nghiệp đều thể thuận lợi việc tại một nhà máy.
Chỉ điều nhà máy đó thuộc về đơn vị nào thì cô chắc chắn, thể là xưởng dệt, cũng thể là nơi khác.
Bởi cô tin chắc lời mời của xưởng dệt mới chỉ là sự khởi đầu. Còn hơn nửa năm nữa mới nghiệp, cô tin thành tựu của chỉ thu hút mỗi xưởng dệt.
Một chiếc máy tuốt lúa "Cơ Khí TL Số 1" là đủ.
Thêm một chiếc "Cơ Khí TL Số 2" e rằng vẫn đủ.
Trong hơn nửa năm tới, cô tuyệt đối sẽ còn thử nghiệm nhiều hơn nữa, chắc chắn sẽ chế tạo nhiều phiên bản cải tiến hơn, và chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những cần chú ý.
Vì Giang Tiểu Nga hoảng, vội, càng nôn nóng.
Nói nghỉ hai ngày là nghỉ đúng hai ngày, ai lôi kéo thế nào cô cũng việc.
Hai ngày , khéo để về đại đội Gia Điền một chuyến.
Giang Trạm Sinh cũng xin nghỉ phép từ sớm. Sáng hôm , ông vác một bao báo cũ, dẫn theo hai con về quê.
Đi cùng họ ngoài hai em còn một nhóc vô cùng hiếu động, vai đeo tay nải nhỏ, vui vẻ mặt, suốt dọc đường cứ nhảy chân sáo, nụ khuôn mặt nhỏ nhắn bao giờ tắt.
rốt cuộc vẫn là trẻ con, nửa đường thì mệt lử, cuối cùng Giang Đông Dương cõng bé nốt quãng đường còn .
Giang Trạm Sinh lôi một sợi dây thừng buộc hai với để phòng Tiểu Dương Thải ngủ gật ngã xuống: "Đến đại đội con để mắt đến nó đấy, lỡ sứt mẻ chỗ nào thì ăn với Tiểu Tạ ."
Dù cũng con cháu trong nhà, nếu là con thì sứt đầu mẻ trán chút đỉnh cũng chẳng , miễn quá nặng.
con nhà thì thể thế , chăm sóc cẩn thận, nhất là nhà Tiểu Tạ. Ông rõ tình hình cụ thể nhà Tiểu Tạ, nhưng hàng xóm bao năm nay, hầu như thấy cô qua với họ hàng thích, chỉ mỗi mụn con trai , ngàn vạn thể để xảy chuyện gì.
Tuy nhiên Giang Trạm Sinh chút hiểu.
Đông Dương thằng nhóc hiểu đạo lý đó, nhưng lạ một nỗi là kẻ vốn ghét phiền phức như nó chủ động rủ rê Tiểu Dương Thải cùng, bảo là dẫn nó trèo cây bắt chim, lội mương bắt chạch, kẻo Tiểu Dương Thải ngày nào cũng ru rú trong nhà buồn chán mà sinh bệnh.
Không chỉ , ông ngẫm kỹ thì thấy dạo Đông Dương và Tiểu Dương Thải chơi với , hầu như ngày nào thằng bé cũng bám dính lấy Đông Dương, khiến hàng xóm trong hẻm cũng thấy lạ.
Bởi vì Tiểu Dương Thải đây ít khi khỏi nhà, nhưng ngoài nghĩa là im lặng tiếng. Thằng bé thò đầu qua tường rào hóng chuyện các bà các thím, thỉnh thoảng còn chêm vài câu.
Giờ thì khác, trong sân nhà họ Tạ lâu thấy cái đầu nhỏ thò nữa, vì nhóc tung tăng chạy theo Đông Dương, trông sắp thành một phiên bản lưu manh nhí đến nơi .
Đông Dương đột nhiên thiết với Tiểu Dương Thải thế nhỉ?
Trước thấy nó thích trẻ con đến thế .
Trong nhà chẳng thằng Nam Dương đấy , tuy lớn hơn chút nhưng hồi bé cũng thấy ông cả cưng chiều nó.
Trong mắt Giang Trạm Sinh ánh lên vẻ dò xét, nhưng ông hỏi ngay.
Biết Tiểu Dương Thải ngủ say, chuyện mặt trẻ con tiện lắm. Ông đành nén thắc mắc trong lòng, định bụng về đến đại đội sẽ hỏi . Ông dặn dò thêm: "Đi cho vững , đừng lắc lư, đừng thằng bé tỉnh."
"Bố , bố yên tâm thì là bố cõng nó ?"
"Xéo cho khuất mắt tao." Giang Trạm Sinh lườm con trai một cái. Tiểu Dương Thải tuy bé nhưng cũng vài chục cân, thằng ranh con dám coi bố nó là cu li.
Ông thèm để ý đến nữa, rảo bước nhanh về phía : "Lần về, ngoài việc đốt chút báo chí cho các con, bố tính xem nên tu sửa mộ phần . Mẹ các con hồi vốn tính sạch sẽ cầu kỳ, bà thích cây lê trồng mộ nữa..."
Sự cầu kỳ của Tống Tĩnh là điều mà ông sống bao nhiêu năm từng thấy qua.
Trong phòng bà lúc nào cũng hai chiếc bình hoa nhỏ xinh, ngày nào bà cũng hái hoa dại cỏ dại cắm , dù chỉ là mấy ngọn cỏ cũng khiến ông thấy thật đặc biệt.
Góc chăn, góc gối bà luôn thêu những họa tiết xinh xắn, khiến cho tấm vải thô sẫm màu cũng trở nên đẽ lạ thường.
Ngay cả nấu ăn bà cũng khác .
Trong chạn bát nhà bà luôn bày đủ loại lọ nhỏ đựng những gia vị mà ông chẳng tên. Đông Dương nấu ăn ngon cũng là nhờ hồi nhỏ quanh quẩn bên , dù bà cố ý dạy, nhưng nhiều thành quen, tự nhiên cũng học đôi chút.
Ban đầu, Giang Trạm Sinh thể hiểu nổi sự "cầu kỳ" . Ông xuất nông dân, cuộc sống gì hoa cỏ những gia vị đắt tiền? hiểu thì vẫn tôn trọng. Ông hoa cỏ ở chỗ nào, nhưng mỗi về gặp hoa dại ven đường ông cũng hái một ít mang về cắm bình.
Ông đến vá áo còn , gì đến thêu thùa tinh xảo, nhưng bất kể Tống Tĩnh thêu cái gì ông cũng khen và cực kỳ trân trọng từng đường kim mũi chỉ của bà.
Những điều khiến bà vẻ lạc lõng với nhà quê, nhưng bà bao giờ thể hiện sự lạc lõng ngoài, chỉ trong nhà mới .
Và sự khác biệt của Tống Tĩnh bắt nguồn từ xuất của bà.
Dù chỉ là nha , nhưng là nha cận của tiểu thư nhà giàu, kiến thức của bà rộng hơn ông tưởng tượng nhiều. Có thể ông trở thành công nhân thành phố như ngày hôm nay tất cả là nhờ Tống Tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-gia-dinh-tai-hon-trong-ngo-nho/chuong-80.html.]
Là Tống Tĩnh dạy ông sách chữ, là Tống Tĩnh cổ vũ ông thoát ly khỏi nông thôn, là Tống Tĩnh bày mưu tính kế cho ông... Nếu thành phần gia đình liên lụy, bà đến nỗi ẩn lưng ông. Giang Trạm Sinh dám khẳng định, nếu ở một thời đại khác, Tống Tĩnh sẽ giống như Tiểu Nga, trở thành một ngôi sáng ch.ói.
Chỉ tiếc...
Bà quá sớm.
Sớm đến mức ông trở tay kịp, thậm chí kịp gì cho bà thì còn...
"Bố." Giang Đông Dương dường như cảm nhận nỗi buồn của bố, lên tiếng: "Lần con với Giang Vĩ lên núi, phát hiện một cây đào, là bứng về trồng mộ nhé?"
Thư Sách
"Nói bậy." Nếu thấy đang cõng Tiểu Dương Thải, Giang Trạm Sinh cốc cho một cái đầu, ông hạ giọng : "Cây đào trồng mộ ? Kiếm gỗ đào là để trừ tà ma đấy."
"!!" Giang Đông Dương suýt quên mất điều .
Hắn chỉ vả cái miệng xui xẻo của , suýt nữa thì hại , lát nữa nhất định dập đầu tạ mấy cái mới .
"Trồng cây tùng ạ." Giang Tiểu Nga đề nghị, "Bốn mùa đều xanh ."
"Được , cứ theo ý Tiểu Nga." Giang Đông Dương gật đầu lia lịa để chuộc , "Để hỏi thăm xem ở cây tùng."
"Con cũng hỏi thử, tranh thủ trồng khi mùa đông đến." Giang Tiểu Nga định hỏi La Lãng, bảo gần nhà một ngọn đồi thấp trồng đầy cây cối, lẽ sẽ tìm .
"Được, giao cho hai đứa." Giang Trạm Sinh bỗng cảm thấy các con trưởng thành . Trước việc gì ông cũng chạy đôn chạy đáo, giờ thì con cái thể gánh vác một phần.
Mấy bố con bàn bạc xem lát nữa sẽ dọn dẹp mộ phần thế nào.
lúc , Giang Đông Dương đột nhiên hỏi: "Bố, lúc còn sống đưa cho bố thứ gì ?"
"Thứ gì?" Giang Trạm Sinh ngơ ngác, "Thứ gì cơ?"
"Đồ vật đáng giá ." Giang Đông Dương Tiểu Nga một cái, giải thích : "Tiểu Nga, em chẳng hỏi là ai đến tìm ? Lúc đó vì cảm thấy đám đó đến với mục đích đơn thuần."
Rồi khẽ thở dài: "Anh nhờ hỏi thăm , quả nhiên sai."
Trong ấn tượng của , bên ngoại bất kỳ nào.
Thậm chí ngay cả cô chủ tiểu thư mà từng hầu hạ bà cũng ít khi nhắc tới.
Giang Đông Dương cảm thấy trong lòng ít nhiều vẫn để ý, lẽ là hoài niệm quá khứ, lẽ là oán trách họ nước ngoài thì cả, chạy trốn thì trốn hết, bỏ bà ở .
Dù là loại nào thì trong lòng bà chắc chắn vẫn luôn canh cánh.
Khi bác gái với là nhà họ Tống tìm đến, thực sự hy vọng họ đến chỉ vì tình xưa nghĩa cũ với , chứ vì toan tính gì khác.
Nếu là vế , nơi chín suối chắc cũng an ủi phần nào.
tiếc, lý do gia đình đó tìm đến vì con "Tống Tĩnh". "Cũng dòng thứ nhà họ Tống tin đồn ở , bảo là tiểu thư nhà họ Tống khi nước ngoài giao một đồ vật giá trị cho giữ, mà đám ở hiện giờ sống khổ sở quá nên mới đ.á.n.h chủ ý lên đồ đó."
Cái gọi là "sống khổ sở" của đám con cháu quý tộc sa cơ lỡ vận , chính là ăn sung mặc sướng hàng ngày, tiêu tiền vung tay quá trán mua sắm tùy thích, chứ so với dân thường thì vẫn sướng chán.
Không đủ mà kiếm tiền, sợ liên lụy nên đem nhà cửa tiền bạc lộ thiên quyên góp hết, giờ thấy cuộc sống túng thiếu nên mới nhòm ngó đến tài sản của khác.
Dòng chính nhà họ Tống thì mất tích, thì vượt biên nước ngoài, còn dính dáng chút quan hệ chẳng mấy, và - nha cận của thiên kim tiểu thư nhà họ Tống - là một trong đó.
Hơn nữa bà nha bình thường. Năm xưa khi tiểu thư nhà họ Tống thổ phỉ bắt cóc, chính nha liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c mấy tên cướp để cứu tiểu thư về.
Dù khi nước ngoài mang theo bà, nhưng vẫn kìm suy diễn: Liệu khi , tiểu thư nhà họ Tống để cho ân nhân cứu mạng một ít của cải phòng ?
"Một lũ ch.ó c.h.ế.t." Giang Trạm Sinh xong khẩy vì tức giận, ông trấn an con: "Chuyện cần lo, con sớm sự chuẩn . Lát nữa về đến đại đội bố sẽ chuyện với đại đội trưởng."
"Có sự chuẩn ?" Giang Đông Dương tò mò, "Mẹ chuẩn cái gì ạ? Sao con từng bố nhắc tới?"
"Chuyện gì ho mà nhắc?" Giang Trạm Sinh quả thực từng với các con, "Dây dưa với đám con cháu quý tộc sa cơ lỡ vận đó chẳng gì cả, bố ước gì cả đời liên hệ với họ."
giờ dòng thứ nhà họ Tống đột ngột xuất hiện, con cái cũng lớn khôn, ông cũng giấu giếm nữa mà kể tường tận về tình hình nhà họ Tống.
"Người đầu tiên nước ngoài chính là chủ cũ của con. Vị tiểu thư đó vì thổ phỉ bắt cóc nên thanh danh hủy hoại nghiêm trọng, cô chịu nổi lời tiếng nên mấy tìm đến cái c.h.ế.t. Cũng may phát hiện và cứu kịp thời, nhà họ Tống mới tính chuyện đưa cô nước ngoài, ở nơi đất khách quê sẽ ai quá khứ của cô ..."
Cho nên, nhà họ Tống nước ngoài sớm nhất chính là vị tiểu thư đó.
Lúc thế cục tuy rối ren nhưng một gia đình địa chủ vẫn ảnh hưởng quá lớn. Khi cô tiểu thư , nhà họ Tống vẫn đang ở thời kỳ hưng thịnh, tài sản tuy đến mức phú khả địch quốc nhưng cũng bạc tiền như nước.
Nghe mùa thu hoạch, nhà họ Tống phái thu tô, đ.á.n.h xe ngựa ròng rã một hai ngày đường mà đất đai qua vẫn là của nhà họ.
Là cô con gái duy nhất và cưng chiều nhất trong nhà, khi nước ngoài, cô mang theo ít đồ đạc quý giá, chất đầy mấy khoang thuyền.
"... Chắc cũng vì lý do mà bọn họ mới nghi ngờ vị tiểu thư để cho con chút đồ vật giá trị nào . Bởi vì lúc đó cô thực sự giàu , như nhà họ Tống về , tiền bạc tịch thu hoặc quyên góp, gia sản teo tóp dần, cuối cùng chạy trốn nước ngoài cũng lén lút."
Dù Tống Tĩnh đối với vị chủ nhân vẫn ý nghĩa đặc biệt.
Không chỉ là bầu bạn từ nhỏ, mà còn là ân nhân cứu mạng. Sở dĩ đưa Tống Tĩnh cùng cũng là vì quá nhiều chuyện quá khứ đau lòng của tiểu thư, tránh để cô kích động nơi xứ .
mang theo thì cũng cho chút gì chứ?
Nói nhỏ thì là tình nghĩa chủ tớ keo sơn, lớn thì là ân cứu mạng, nhà họ Tống thể nào đuổi khỏi cửa tay trắng, đến một chút của nả phòng cũng cho.