Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 61:-------
Cập nhật lúc: 2025-12-28 02:51:44
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cưới xin cái gì mà cưới, cấm tiệt! Bố mày cơm còn ăn chẳng đủ no, mày phận con mà hổ đòi tiền sính lễ cưới vợ ?"
"Bà nội, Nhị Mạn cần sính lễ."
"..." Bà cụ Giang nghẹn lời, nhưng vẫn gân cổ lên: "Thế cũng ! Tao thấy mày ngoài dụ dỗ nên mới sinh hư, dám bất hiếu với bề . Trước còn chăm chỉ việc kiếm công điểm, giờ thì học cái thói lười chảy thây của mày, chẳng chịu mó tay việc gì!"
"Bà nội, bố cháu cũng gì ."
"... Mày câm miệng cho tao!" Bà cụ Giang giơ tay định đ.á.n.h, kết quả mấy đứa lười học ai mà nhanh như chạch, vắt chân lên cổ chạy biến đằng nào, thoáng cái thấy bóng dáng, kiểu chạy mà quen mắt đến lạ.
Úi giời ơi, tức c.h.ế.t bà mất thôi!
! Là tại con ranh con !
Chắc chắn là học theo cái con ranh đó, khi nó đến thì nhà cửa vẫn êm ấm, từ khi nó về là bao nhiêu chuyện bực ập tới. Giang Trạm Sinh cái đồ ch.ó c.h.ế.t, nó đưa vãn bối về hiếu kính bà, rõ ràng là rước một cái đại tai tinh về ám bà thì !
Một nỗi bi thương dâng lên trong lòng, bà cụ Giang phịch xuống đất, giãy đành đạch ngẩng đầu lóc t.h.ả.m thiết.
Cái trò ăn vạ bà diễn suốt, hễ chuyện gì ý là bà lăn giãy nảy, ầm ĩ lên, nếu nữa thì dọa thắt cổ tự t.ử, kiểu gì cũng khiến đối phương ngoan ngoãn lời.
là bà tức đến phát thật sự.
"Cái mà khổ thế , cái lũ lòng lang thú, lương tâm ch.ó tha hết ! Các hùa ép c.h.ế.t ... a a!!"
Bà cụ Giang tức tối đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp, hận thể cầm gậy phang cho mỗi đứa một trận nhừ t.ử.
Bà chẳng quan tâm là con ranh Trình Phân ba con Tần Hà Hoa, đứa nào đứa nấy chạy nhanh như thỏ, đôi chân thấp khớp già nua của bà đuổi kịp. Cục tức nghẹn trong lòng suýt nữa bà phát điên!
"Được , bà lóc thì tích sự gì?" Ông cụ Giang quẩy đòn gánh về nhà, rốt cuộc cũng là vợ chồng chung sống hơn nửa đời , giọng là bà thực sự nổi giận.
giận thì gì?
Trước cứ tưởng nắm thóp cháu trai và con dâu, chúng nó bán mạng việc thì nuôi sống cả nhà dư sức, nghĩ đến việc chúng nó nguyện ý .
Theo suy nghĩ của ông, sinh cháu chắt nhà họ Giang thì việc phụng dưỡng bề là chuyện đương nhiên.
Nếu nhờ Hoằng Đồ nhà ông, thì hai cái thằng nhãi cơ hội chui khỏi bụng , gì cũng ban cho chúng nó cái mạng, chẳng lẽ đường báo đáp ?
Giờ ông mới vỡ lẽ, sở dĩ ông bà thể uy trưởng bối là vì chúng nó còn chịu .
Một khi chúng nó phản kháng, cam chịu nữa, thì một ông già như ông chẳng thể gì . Mắng c.h.ử.i thì chúng nó bỏ ngoài tai; đ.á.n.h thì già xương yếu đ.á.n.h , thậm chí chạy theo cũng kịp.
Giả vờ thắt cổ dọa dẫm, thì lũ vô lương tâm cứ trơ mắt , chẳng thèm ngăn cản.
Ông tuy già nhưng sống đủ, giờ mà thắt cổ c.h.ế.t thật thì xuống suối vàng cũng chẳng yên lòng, Hoằng Đồ sống thế nào.
Vợ thì ly tâm, con cái thì lời.
Chuyện khiến Hoằng Đồ nhà ông dựa ? Mấy ngày nay ông cụ Giang càng nghĩ càng hoảng, nếu thì ông chẳng lôi mớ nông cụ vứt xó bao năm nay để xuống ruộng kiếm công điểm.
Phải là từ khi hai đứa cháu trai mười sáu mười bảy tuổi đến giờ, ông cơ bản chẳng mó tay việc nặng. Bộ xương già thực sự rệu rã , việc kiếm năm sáu công điểm thôi mà mệt đến bở tai, chẳng còn sức mà đấu trí đấu dũng với con ranh Trình Phân nữa.
Thân thể mệt mỏi, trong lòng phiền muộn, ông cũng lười dỗ dành bà vợ đang ăn vạ. Ông cụ Giang bước sân ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, nhíu mày : "Sao bà vẫn dọn dẹp nhà cửa ? Mùi khó ngửi thế thì thằng Hoằng Đồ ở trong nhà chịu nổi?"
"Dựa mà bắt dọn, là do con ranh con đấy chứ!"
"Thôi thôi, đừng đấu đá với nó nữa, trong nhà còn bao việc đang chờ bà kìa." Ông cụ Giang mà bực . Ban đầu ông cũng định dập tắt nhuệ khí của Trình Phân, bắt nó ngoan ngoãn việc kiếm công điểm cho ông bà hưởng.
Kết quả lắm, đấu hai ngày thì nhà , những đứa vốn chịu khó việc, giờ buông xuôi hết cả. Việc nhà còn lo xong, mà quản chuyện ngoài?
Khổ nỗi bà vợ ông cứ như ma ám, cứ nhất quyết dây dưa với con Trình Phân, báo hại việc trong nhà đổ dồn lên vai ông già gánh vác. "Bà sống yên hả? Cứ đà thì sang năm cả nhà c.h.ế.t đói hết!"
"Ông hỏi cái gì, hỏi thì mà hỏi thằng cháu quý hóa của ông ." Bà cụ Giang tức đến nghiến răng, "Bố đẻ thì nuôi, thế mà dám đòi cưới vợ, chống mắt lên xem ba ngày nữa nó dám bước chân cửa nhà ..."
Nói đến đây, mặt bà trở nên dữ tợn: "Đến lúc đó cũng chuẩn sẵn hai thùng nước phân, thằng Giang Vĩ mà dám trái ý , sẽ cho nó cả đời ngóc đầu lên !"
"Đủ ! Bà cứ loạn lên như thế chẳng là đẩy xa ?" Ông cụ Giang tán thành, "Bà tin bà mà dám thế, chúng nó nhân cơ hội dọn ngoài luôn, lúc đấy thì mất quyền kiểm soát đấy."
"Sao thể thế ?"
"Sao thể, bà cứ gương thằng hai mà xem." Ông cụ Giang nhắc đến chuyện giận hối hận.
Hồi đó cũng vì ép uổng quá đáng khiến thằng súc sinh Giang Trạm Sinh vùng lên phản kháng, cuối cùng nó thuận thế đòi phân gia ở riêng, cả nhà nó dọn lên trấn sống sung sướng, bỏ thằng Hoằng Đồ ở quê chịu khổ với ông bà.
Sống đến từng tuổi, ông cụ Giang thừa hiểu ba con Tần Hà Hoa đang toan tính điều gì. Chắc chắn trong chuyện bàn tay của thằng súc sinh Giang Đông Dương, nếu thì ba con nó xưa nay vẫn ngoan ngoãn, giờ đường loạn?
Biết thì , nhưng ông già , lực bất tòng tâm, chẳng nghĩ cách nào để bắt chúng nó tiếp tục cung phụng gia đình như .
ông hiểu rõ, nếu căng quá khiến chúng nó bỏ thật, thì chờ đợi ông bà chính là những ngày tháng tuyệt vọng nhất.
Cho nên suy nghĩ của ông cụ Giang khác với bà vợ, ông : "Thằng Giang Vĩ cưới thì cứ cho nó cưới , dù cũng tốn tiền sính lễ. Chờ cháu dâu cửa, chúng cứ ngon ngọt lôi kéo, xem hòa hoãn quan hệ ."
Chỉ mong đứa cháu dâu tương lai là dễ bảo.
, nhất là mắn đẻ và giỏi việc, sinh lấy vài thằng chắt trai ngoan ngoãn bán sức lao động, đợi đến khi Hoằng Đồ lên chức ông nội cũng hưởng phúc lây.
"Dựa cái gì chứ! Chẳng lẽ từng tuổi đầu khúm núm một thằng ranh con?" Bà cụ Giang chịu, cả đời bà bao giờ chịu uất ức như thế!
Không đúng... vẫn từng chịu uất ức .
Năm xưa Giang Trạm Sinh cưới con mụ chanh chua Tống Tĩnh về, cũng hành hạ ông bà ít.
Nếu thì cho dù Giang Trạm Sinh đòi riêng, phận cha như ông bà cứ c.ắ.n c.h.ế.t đồng ý thì đố mà phân gia . Hồi đó nếu hành hạ đến mức chịu nổi thì ông bà chẳng đồng ý phân gia, để thằng súc sinh Giang Trạm Sinh lên thành phố ăn sung mặc sướng, mặc kệ ông bà ở quê.
chính vì từng nếm mùi đau khổ nên bà cụ Giang lặp sai lầm. Chẳng lý do gì già đầu còn nhường nhịn con cháu, thế thì thà bà đ.â.m đầu c.h.ế.t quách cho xong.
Càng nghĩ càng thấy uất ức, bà phắt dậy, xắn tay áo lên quát: " tìm con ranh con , một gáo nước phân của nó hôi thối cả cái nhà , mà bắt nó thì đá thẳng xuống hố xí!"
Bà c.h.ử.i rủa ngớt, bà trị hai thằng thanh niên trai tráng, chẳng lẽ trị nổi một con ranh con!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-gia-dinh-tai-hon-trong-ngo-nho/chuong-61.html.]
Nhìn bà vợ hùng hổ bỏ , ông cụ Giang thở dài thườn thượt.
Ông bước nhà, mùi hôi thối bên trong càng nồng nặc hơn. Ngẫm nghĩ một lát, ông đến gõ cửa gian nhà chính, định đẩy thì bên trong truyền đến giọng mất kiên nhẫn: "Cha đừng mở cửa, mở là mùi thối bay hết trong ."
"Ừ ừ, cha mở, cha mở." Giọng ông cụ Giang đầy vẻ xót xa, "Hoằng Đồ , con đói ? Có cha kiếm chút gì cho ăn ?"
"Không ăn, ăn ăn cháo loãng, thà nhịn còn hơn." Giang Hoằng Đồ trùm chăn kín đầu, như thể sẽ ngửi thấy mùi thối nữa, gắt gỏng: "Cha, con đang ngủ, cha đừng ồn."
"Được , con ngủ , con cứ ngủ ." Ông cụ Giang nhỏ nhẹ, thậm chí khi rời còn nhón chân rón rén, sợ kinh động trong phòng.
Đặt đòn gánh xuống, thực lúc ông mệt rã rời, nhưng vẫn cầm xô và giẻ lau nhà, định bụng dọn dẹp qua loa. Nhà còn chỗ chui chui , chẳng lẽ ngủ trong cái phòng hôi thối thế ?
Bản ông chịu khổ tí cũng , nhưng thể để thằng Hoằng Đồ chịu khổ.
Hoằng Đồ nhà ông, đó chính là cục vàng cục bạc đặt đầu quả tim của hai vợ chồng già, nỡ để nó chịu chút thiệt thòi nào.
Tuy nhiên lúc ông cụ Giang bắt đầu thấy hối hận.
Không hối hận vì bạc đãi những đứa con cháu khác, mà hối hận vì nên áp bức chúng quá tàn nhẫn, để mất những lao động chính trong nhà, sống .
Bà vợ ông hiểu, nhưng ông thì tỉnh táo lắm.
Nếu em thằng Giang Vĩ thực sự ly tâm, ba miệng ăn nhà ông chỉ còn dựa chính .
Ông và bà vợ vì Hoằng Đồ thì sẵn sàng việc đấy, nhưng hai già , dù bán sống bán c.h.ế.t thì kiếm bao nhiêu công điểm? Lỡ ngày nào đó ngã bệnh xuống, ai sẽ nuôi đứa con trai quý hóa của ông?
Cứ nghĩ đến cảnh Hoằng Đồ lẻ loi hiu quạnh, cơm mà ăn, lòng ông hoảng loạn tột độ.
Hoằng Đồ nhà ông, nếu nhờ nó, năm xưa ông và bà nhà sớm thành đống xương trắng, gì còn sống đến tận bây giờ mà khai chi tán diệp cho dòng họ Giang?
Không đúng.
E là xương trắng cũng chẳng còn, sớm cháy thành tro bụi .
Trận hỏa hoạn lớn năm , ông và bà nhà sớm hôn mê bất tỉnh. Khi đó Hoằng Đồ còn nhỏ xíu nhưng hiểu chuyện vô cùng, đối mặt với lửa lớn nó sợ hãi bỏ chạy một , mà cố sức lay hai dậy, dìu ông bà gian nan thoát khỏi ngôi nhà đang cháy...
Thư Sách
Tình cảnh lúc đó hung hiểm vô cùng, đến giờ nghĩ vẫn thấy rùng .
Nếu nhờ Hoằng Đồ, ông và bà nhà c.h.ế.t từ lâu .
Thì còn mà sống đến tận bây giờ?
Chính vì cái mạng là do nó cứu, nên ông trách nhiệm lo cho Hoằng Đồ cả đời!
Ông cụ Giang lau dọn nhà cửa xong xuôi, chẳng màng nghỉ ngơi, tùy tiện dùng khăn lau mặt khom lưng bước cửa, thẳng về phía nhà đại đội trưởng.
Quan hệ với đám Giang Vĩ thể căng , căng quá thì hết đường sống.
Ông định nhờ đại đội trưởng giúp vài câu hòa giải, cùng lắm thì cúi đầu nhận thua, chuyện khác để hãy tính.
Đi mười phút, cuối cùng cũng thấy sân nhà đại đội trưởng, nhưng gốc cây đa cổ thụ bên ngoài đang tụ tập đông , từ xa rõ đang ồn ào chuyện gì.
Ông cụ Giang chen , chuyện nhà ông lười hóng hớt, cũng chẳng chuyện trong nhà đồn ngoài. Tuy nhà ông ở cái đại đội cũng chẳng tiếng tăm gì , nhưng con ai cũng sĩ diện, ông vẫn còn hổ một chút.
Nghĩ ngợi một lúc, ông định lát nữa .
Kết quả còn kịp , thấy tiếng ông lão Triệu phía hô to: "Lão Giang mau đây, bà già nhà ông đ.á.n.h với cô cháu gái !"
Ông cụ Giang tối sầm mặt mũi.
Giỏi thật, hóa cái đám đang ầm ĩ nhà đại đội trưởng chính là nhà .
Trốn cũng thoát, ông đành c.ắ.n răng bước tới. Đến gần gốc đa mới rõ, cô "cháu gái quý hóa" của ông trèo lên cây từ lúc nào, còn bà vợ ông thì đang gốc cây giậm chân bình bịch, tay cầm cái gậy dài chọc lên : "Con ranh con , mày xuống đây cho tao! Bà mà đ.á.n.h c.h.ế.t mày thì bà theo họ mày! Cái đồ con hoang bất kính với trưởng bối, loại ngữ mày đem gông cổ thả trôi sông là , mau xuống đây ngay cho bà!"
Trình Phân vắt vẻo chạc cây, đừng là xuống, mặt còn chẳng chút sợ hãi nào. Nhìn bà già c.h.ế.t tiệt đang nhảy dựng lên ở bên , cô ả chỉ thấy hả hê vô cùng, còn mặt quỷ trêu tức: "Lên đây, lên đây, bà đ.á.n.h ? Thế trèo lên đây mà đ.á.n.h , hả? Chân cẳng già nua lập cập leo nổi ?"
"Đồ con hoang trời đ.á.n.h thánh vật, mày xuống đây ngay!"
" cứ xuống đấy, bà gì nào?"
"Có tin tao vả cho mày sưng mặt ..."
"Vả , bà giỏi thì cứ việc vả!" Trình Phân trừng mắt xuống. Tuy chạy thì chạy nhưng cũng lúc chạy thoát, mấy ngày nay cô ả thêm ít vết thương.
đối phương cũng chẳng khá hơn là bao. Giờ cô ả chỉ một suy nghĩ: chịu hai cái tát thì kiểu gì cũng trả cho mụ già ba cái tát, nếu cục tức nuốt trôi.
Cô ả hung tợn buông lời đe dọa: "Bà đ.á.n.h một cái, đợi về sẽ đ.á.n.h lên thằng con trai quý hóa của bà mười cái, xem cuối cùng ai xót hơn ai."
"Đó là bác cả của mày đấy!"
"Cái loại bác cả ham ăn biếng đếch thèm nhé." Trình Phân bĩu môi đầy vẻ khinh bỉ. Cô ả lớn từng từng thấy gã đàn ông nào lười biếng như thế, hơn bốn mươi tuổi đầu còn như công t.ử bột, suốt ngày ru rú ở nhà, việc gì cũng mặc kệ, đùn đẩy cho hai đứa con trai thì ăn bám bố già. Loại cô ả thêm một cái cũng thấy buồn nôn.