Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 35:-------
Cập nhật lúc: 2025-12-26 23:17:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù Tưởng Thần , thì cũng xem Hà Trạch Lan nguyện ý chi tiền .
Thế nhưng đôi khi bà cảm thấy thật sự bất lực. Ví dụ như ngay lúc , bà còn đợi câu trả lời từ bà mối thì Trình Phân bên cạnh nhảy dựng lên: “Con nghĩ như . Con tìm đối tượng cần nhiều yêu cầu như thế, chỉ cần ... chỉ cần với con là .”
Vừa nhắc đến “ ”, gương mặt cô đỏ bừng lên.
Phản ứng của Trình Phân khiến sắc mặt Hà Trạch Lan sa sầm ngay lập tức. Trình Phân chắc chắn Tưởng Thần, thậm chí khả năng hai từng tiếp xúc. Nếu cô sẽ chẳng biểu hiện ngượng ngùng và... chủ động như .
“ đó.” Bà mối Vương như hoa nở, “Nói gì thì , quan trọng nhất vẫn là đàn ông đối với . Chẳng cần điều kiện thế nào, ở , chỉ cần quan tâm chăm sóc bên cạnh thì đời nào khổ ?”
Trình Phân mím môi gì, nhưng biểu cảm mặt cho thấy cô đồng tình.
Hà Trạch Lan nghẹn một cục tức trong lòng, bà phắt dậy, thẳng với bà mối Vương: “Thím , sực nhớ nhà còn chút việc bận, tiếp thím nữa.”
Bà mối Vương nhíu mày.
Ai mà chẳng nhận Hà Trạch Lan đang đuổi khéo?
Trong lòng chút vui, nhưng ngẫm mai mối vụ cũng phần đàng hoàng lắm, bà đành gượng: “Được , việc thì cứ lo . chuyện hôn sự hai con nên bàn bạc kỹ nhé, qua cái thôn là còn cái quán . Cậu Tưởng Thần dáng vẻ tuấn tú thật đấy, bao cô gái nhờ hỏi thăm giúp mà .”
Lời đúng là giả, nếu cái mặt tiền đó thì dụ dỗ bao nhiêu cô gái bám theo. với cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của Tưởng Thần, nhà nào t.ử tế cũng chẳng gả con gái cho .
Dù những gì cần cũng , bà mối Vương thể ép gả con, vỗ vai Trình Phân về.
Người khỏi, Hà Trạch Lan liền quát lớn: “Con quen như thế nào?”
Bà hỏi Trình Phân quen , vì sự thật quá rõ ràng. Điều bà quan tâm là hai quen , mới quen qua lâu ... Hà Trạch Lan dám nghĩ tiếp, chỉ sợ Trình Phân chịu thiệt thòi.
“Mẹ nghĩ thế!” Trình Phân dậm chân, thẹn thùng bực bội, “Không xa như nghĩ . Con quen Tưởng, nhưng hai đứa con ... chính thức quen .”
“Mẹ nghĩ xa?” Hà Trạch Lan cao giọng, “Chẳng lẽ con là loại gì ?”
Lúc khi chuyện của Tưởng Thần truyền đến ngõ , chính Trình Phân còn tỏ vẻ ghét bỏ, hùa theo khác chê bai .
“Đó đều là hiểu lầm thôi, Tưởng như .” Trình Phân vội vàng bênh vực, giọng đầy phẫn uất, “Toàn là mấy đứa con gái hổ tự bám lấy . Anh Tưởng đối xử với khác cực kỳ lịch sự, ôn hòa. Nếu gặp , con ngã xuống hồ .”
Thực cô và Tưởng Thần quen lâu.
Hôm đó là ngày thứ ba khi cô dọn về nhà, trong nhà đều lờ cô , cô cũng lười chuyện với họ nên ngoài dạo. Ở công viên nhỏ phía đông, cô suýt một đứa bé va ngã xuống hồ, may mà Tưởng Thần xuất hiện kịp thời đỡ lấy cô.
Đó là đầu tiên hai gặp mặt.
Vừa thấy , cô động lòng.
Sau khi là ai, cô cũng từng thất vọng. Tưởng Thần chủ động giải thích với cô, những chuyện đồn đại đó liên quan đến , và cô cũng từng tận mắt chứng kiến bám riết lấy thế nào.
Tóm , một bụng và chu đáo như , cô tin lừa dối . “Mẹ đừng bậy, là để con gọi đến, tiếp xúc sẽ thế nào.”
“Trình Phân, con chọc tức c.h.ế.t hả!”
Trình Phân nhíu mày, cảm thấy vô cùng ấm ức: “Con chọc tức chỗ nào? Đối tượng của Trình Hồng đến chơi thì cả nhà g.i.ế.c gà mổ cá tiếp đãi, đến lượt con thì tức giận ?”
Cô vung tay phịch xuống ghế: “Dù con quan tâm, Tưởng thích con và con cũng ưng . Mẹ chẳng lúc nào cũng mong con lấy chồng ? Giờ cưới con, cấm cản?”
“Cưới cái gì mà cưới? Cậu chỉ tiêu công việc, xuống nông thôn đấy.”
“Thì con cùng .” Trình Phân sớm chuẩn tâm lý, “Anh Tưởng bảo bạn ở Văn phòng Thanh niên trí thức, chỉ cần lo lót chút quan hệ là thể sắp xếp cho hai đứa về cùng một đội sản xuất gần nhất. Có tri kỷ bên cạnh bầu bạn, còn gì mà yên tâm?”
Hà Trạch Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y: “Lo lót quan hệ? Hôn sự còn định mà nhòm ngó đến của hồi môn của con ?”
“Có gì khác .” Trình Phân thấy quá tính toán, tương lai đều là một nhà, tiêu tiền của của cô thì gì khác ?
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tiền tiêu cho mỗi . Mẹ, là đưa tiền cho con , lo xong thủ tục cho đỡ phiền...”
“Không đời nào.” Hà Trạch Lan hít sâu một , nhắm mắt đầy thất vọng, “Số tiền bao giờ đưa cho con.”
Trình Phân nhíu mày: “Dựa mà đưa?”
“Bởi vì tiền đó là do kiếm .” Hà Trạch Lan mở mắt, trong ánh mắt còn sự thương xót nhẫn nại dành cho con gái nữa, “Tiền của , cho ai thì cho. Nếu con nhất quyết đòi gả cho Tưởng Thần, thì khoản của hồi môn thà chia cho khác còn hơn để con đem phá hoại.”
Bà xem thử, khoản của hồi môn , liệu Tưởng Thần còn cưới cô nữa .
Trình Phân hét lên ch.ói tai: “Mẹ quá đáng lắm!”
Hà Trạch Lan thèm đáp , đầu tiên chủ động lưng bỏ , để Trình Phân theo bóng lưng bà. Trước , luôn là Trình Phân bỏ chạy , để bà lo lắng tức giận phía .
Bà khỏi sân, do dự một chút sang nhà hàng xóm, cố ý dừng một chút. Quả nhiên lâu bắt chuyện: “Chị Hà, mắt đỏ hoe thế , lão Giang chọc giận chị ?”
“Sao thể chứ.” Bà cụ Phùng đan áo len , “ hàng xóm bao năm nay, thấy hai vợ chồng cãi bao giờ.”
Nhà ai mà chẳng cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Cãi to còn động tay động chân.
Riêng nhà họ Giang lạ lắm, vợ chồng tái hôn (rổ rá cạp ), sống với hơn mười năm mà thấy cãi vã bao giờ. Mỗi nhà họ Giang chuyện ầm ĩ, y như rằng là do đám con cái gây .
“ con Phân cho tức điên lên đây.” Hà Trạch Lan đưa tay lau nước mắt, “Lòng lạnh ngắt các bà ạ. Các bà xem gì sai với nó? Có bà nào chuẩn cho con gái khoản của hồi môn lớn như ?”
“Ôi chao, chuyện gì thế?”
“Lúc nãy thấy bà mối từ nhà chị, nó quậy chịu lấy chồng ?”
“Chị kể mau , chúng bày cách cho.”
Hà Trạch Lan chờ chính là câu .
Thư Sách
Thực bà thích đem chuyện nhà kể lể với hàng xóm, dù chuyện bà cũng biến thành đề tài bàn tán.
bà chẳng những , mà còn nhiều.
Kể lể Trình Phân cư xử tệ thế nào, bà tức giận . Nói , bà chốt vấn đề: “Nếu nó coi thường như , thì cũng chẳng cần lúc nào cũng lo nghĩ cho nó nữa. Nhà vốn chẳng dư dả gì, vì đưa tiền cho nó mà chẳng câu cảm ơn, chi bằng dùng tiền đó sắm sửa quần áo mới cho cả nhà.”
Nếu một trăm đồng của hồi môn chỉ mang phiền toái và thu hút những kẻ tồi tệ, thì tiêu quách cho xong.
Không tiêu thì cũng rơi túi ngoài, thà rằng tiêu cho nhà hưởng.
Hà Trạch Lan như hạ quyết tâm: “ với lão Giang từ hồi về ở với đến giờ mới may bộ đồ mới, áo sơ mi mặc cả chục năm cũng đến lúc . Bọn trẻ cũng lớn cả , mặc đồ mới cho khí thế mới.”
Nói bà sang bà cụ Phùng: “Thím ơi, thím cho vay ít phiếu vải , qua tết trả thím.”
“Được chứ, gì mà .” Bà cụ Phùng vui vẻ cho mượn, vẻ mặt tán đồng: “Chị nên nghĩ thế từ lâu , tiêu hết tiền cho đỡ rước đám lung tung nhà... Chị đợi chút, lấy phiếu cho.”
Không chỉ bà cụ Phùng, mấy hàng xóm xung quanh cũng sôi nổi góp lời.
“Con Phân nhà chị đúng là vô tâm, trông chờ nó thì hỏng bét, chi bằng dồn sức lo cho mấy đứa còn .”
“Lần còn nó mắng thằng Hoa nhà chị là đồ ngốc, em mà ác mồm ác miệng thật.”
“Một trăm đồng nuôi lớn cái thói hư tật , liệu nó chịu để yên ?”
“Tiền nó , nó tư cách gì mà đồng ý ? Hơn nữa, tiền tiêu thì nó gì ?”
Nghe những lời Hà Trạch Lan cũng thấy khó chịu trong lòng, nhưng bà phản bác Trình Phân, vì đây chính là điều bà .
Không bà nhẫn tâm, nhưng nếu gì đó, chẳng lẽ trơ mắt con gái nhảy hố lửa?
Mượn miệng mấy hàng xóm, bà cho đều : khoản của hồi môn bà sẽ cho.
Chẳng những cho, bà còn tiêu sạch.
Chỉ tiêu hết mới khiến tin rằng bà đang lẫy.
Nghĩ là , mượn phiếu vải xong bà liền về phòng lấy tiền. Bà đến Cung Tiêu Xã mà xa hơn một chút đến Cửa hàng Bách hóa, một chuyến tiêu sạch bách tiền trong tay.
Khi về đến nhà, tay bà xách hai túi đồ lớn.
Giang Trạm Sinh thấy, nước cũng kịp uống, hỏi: “Bà mua cái gì đấy?”
“Quần áo, mỗi một bộ.” Hà Trạch Lan lấy quần áo , nhỏ giọng hỏi: “Cái Phân ?”
“Đang trong phòng.” Giang Trạm Sinh mở túi vải , thấy đồ bên trong thì suýt tắc thở: “Sao mua nhiều quần áo thế?”
Từng bộ từng bộ, cảm giác đến năm sáu bộ?
Chất vải sờ thấy bền, đoán chừng mỗi bộ cũng mười mấy đồng, cộng chắc chắn mấy chục?
Giang Trạm Sinh rõ hai vợ chồng bao nhiêu tiền tiết kiệm, tiêu hết cũng mua nổi đống đồ .
Không đợi ông hỏi, Hà Trạch Lan cố ý lớn: “ lấy một trăm đồng mua đấy. Tiền của cho ai thì cho, tiêu thế nào thì tiêu, lý gì tiền vất vả kiếm để ngoài hưởng.”
Dứt lời, từ căn phòng bên một bóng lao vụt , chạy thẳng cửa, chạy .
Hà Trạch Lan sa sầm mặt, thừa con gái đang giận dỗi bỏ , nhưng bà quyết nhượng bộ.
Cứ nghĩ đến tên Tưởng Thần là bà thấy ghê tởm.
“Sao thế, hai con cãi ?” Giang Trạm Sinh nhận , ông cầm một chiếc áo lên xem: “Bà lấy một trăm đồng đó mua thật ?”
Hà Trạch Lan gật đầu. Người trong nhà đều ở đây, cũng chẳng ngoài nên bà ngại kể chuyện lúc chiều, thêm: “Cái thằng Tưởng Thần đó nhắm của hồi môn của cái Phân, nếu tiền đó chỉ thu hút những thứ ghê tởm thì thà tiêu hết còn hơn.”
Bà phát từng bộ quần áo cho , miệng cứng nhưng trong lòng vẫn xót tiền lắm.
Cả đời bà bao giờ tiêu một lúc nhiều tiền như , dù quyết tâm nhưng ruột gan vẫn đau như cắt. Tuy nhiên bà biểu lộ mặt: “Mọi thử , nếu thì để sửa .”
“Cảm ơn !”
“Cảm ơn dì Hà.”
“Oa oa oa, hôm nay là ngày lành gì thế , bánh bao thịt quần áo mới!”
“ cũng ?” Giang Trạm Sinh nhận lấy chiếc áo khoác mỏng màu xanh đậm, tít mắt: “Lâu lắm mặc đồ mới, lát nữa thử ngay mới . Trình Hồng, con bếp lấy bánh bao nóng cho con .”
“Vâng ạ.” Trình Hồng dậy bếp.
Hà Trạch Lan theo bóng lưng cô con gái, thở dài: “Giá mà nó cũng hiểu chuyện như con Hồng thì mấy.”
Giang Trạm Sinh an ủi: “Sau nó sẽ hiểu thôi.”
Hà Trạch Lan nghĩ , đưa tay vỗ n.g.ự.c tức tưởi: “Đã 21 tuổi đầu mà còn dại dột thế ? Nó còn định theo thằng đó xuống nông thôn nữa chứ, thật là... Thôi kệ, cũng chán chẳng buồn quản nó nữa.”
Giang Trạm Sinh thêm gì, chỉ lặng lẽ rót cho bà một cốc nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-gia-dinh-tai-hon-trong-ngo-nho/chuong-35.html.]
Miệng thì giận dỗi, hận thể mặc kệ, thèm hỏi đến nữa.
mà thật?
Đây chính là nỗi bất lực của bậc cha . Dù thất vọng đến , con cái vẫn là do sinh , do nuôi nấng từ lúc đỏ hỏn, chứng kiến con bi bô tập , chập chững , dạy con từng tiếng gọi "ba ba, ".
Bây giờ cứng thôi, chứ lỡ chuyện gì xảy , vẫn sẽ lo lắng, vẫn sẽ đau lòng, vẫn sẽ tìm cách giúp con vượt qua khó khăn.
Đó... chính là tấm lòng của cha .
Giang Đông Dương sân từ lúc nào, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Trình Phân thế mà xuống nông thôn?"
Chuyện thú vị đây.
Theo kế hoạch ban đầu, Trình Phân là hy vọng ở thành phố nhất, còn và Trình Hoa mới là những khả năng . Kết quả mới qua bao lâu? Trình Hoa cách ở , cũng tìm đường lui, ngược Trình Phân theo thanh niên trí thức. Cô nàng đúng là quá mơ mộng hão huyền.
Hà Trạch Lan buông một câu tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng .
Giang Trạm Sinh vỗ vai bà: "Đợi vài hôm nữa hết giận lựa lời khuyên nhủ con nó xem."
"Khuyên thì ích gì?" Giang Đông Dương thấy bàn mấy bộ quần áo mới, thích thú cầm lên ướm thử từng cái.
Cái nhỏ quá, cái hoa hòe quá, cái màu vàng non trông cũng đấy, là...
"Cái là của em!" Giang Tiểu Nga giật lấy, cô cũng lâu lắm mặc quần áo mới!
Giang Đông Dương bĩu môi tiếc nuối, tiếp tục câu chuyện dang dở: "Dì Hà khuyên mắng thì nó cũng ? Có những chuyện chỉ khi tự nếm mùi đau khổ mới rút bài học."
"Suỵt." Giang Trạm Sinh lườm con trai một cái, hiệu đừng lung tung.
"Đông Dương đúng đấy." Hà Trạch Lan thở dài. Bà hiểu cũng hiểu, đ.á.n.h mắng bây giờ căn bản là vô dụng.
Giang Đông Dương đảo mắt: " mà con một cách, khiến nó từ bỏ ý định xuống nông thôn."
"Cách gì?"
Giang Trạm Sinh là ngay con trai cả đang ủ mưu tính kế gì đó, chừng nhân cơ hội hố một vố.
Ông đoán sai, Giang Đông Dương đúng là cố ý. Trình Hoa dù cũng là em của , là cùng đ.á.n.h vô trận, nỡ để chỉ mặt nó mắng là đồ ngốc?
Tên to xác thì nhát cáy, mặt Trình Phân chẳng dám ho he tiếng nào. Vốn dĩ chấp nhặt với con gái, nhưng giờ Trình Phân tự chui đầu rọ thì thằng em trút giận một chút.
Anh nhe răng : "Nó xuống nông thôn thì cho nó trải nghiệm . Cứ tống thẳng về quê một hai tháng, bắt việc đồng áng. Nếu nó chịu thì cũng chẳng , coi như rèn luyện. Còn nếu chịu nổi thì dì lóc van xin nó cũng chẳng thèm theo cái gã đó xuống nông thôn ."
Nói đến đây, dừng một chút: "À đúng , bên đằng ngoại dì Hà ai ở đội sản xuất đúng ? Vậy gửi nó về chỗ ông bà nội con , tin chắc bà nội sẽ 'thích' nó lắm."
"..." Giang Trạm Sinh con trai cả đang cố nín mà cạn lời.
Bà già của ông mà thích Trình Phân á?
Ừ thì... chắc là thích thật, để sai vặt thì ai mà chẳng thích. Chỉ đến lúc đó rốt cuộc là bà nội hành Trình Phân Trình Phân hành bà nội đây.
Chắc chắn nhà cũ sẽ náo nhiệt lắm
Năm xưa khi Giang Trạm Sinh quyết định tái hôn, phản đối kịch liệt nhất chính là cha ông.
Họ chẳng quan tâm ông sống c.h.ế.t , càng để ý ông một xoay xở thế nào với ba đứa con thơ dại . Họ chỉ mong ông chịu nổi mà xám xịt về đội sản xuất, nhường suất công việc cho con trai cả bảo bối của họ. Hoặc là ông kiệt sức mà c.h.ế.t quách , để Giang Hoằng Đồ thừa hưởng tất cả tài sản.
lúc đó ông còn là kẻ nhát gan sợ hãi lùi bước chỉ vì một câu giận dỗi của cha nữa. Họ phản đối thì cứ phản đối, liên quan gì đến ông?
Cuộc đời là của , ông quyền lựa chọn cách sống cho riêng .
Người ở nhà cũ ưa con Hà Trạch Lan, cho rằng một quả phụ đèo bòng con cái là đến để chiếm tiện nghi của ông. cũng , hai vợ chồng lương bổng ngang , thật chẳng ai chiếm tiện nghi của ai. Đặc biệt là Trạch Lan chu đáo, dịu dàng. Những năm tháng ông khốn khó nhất, chính bà giúp đỡ ông nhiều, cả về vật chất lẫn tinh thần.
Trạch Lan hy sinh vì cái gia đình nhỏ , ông tự nhiên để họ nhà cũ bắt nạt. Cho nên mười mấy năm qua, ông gần như đưa con bà về quê. Con dâu quanh năm suốt tháng về nhà chồng, truyền ngoài chắc chắn khó . Vì thế mỗi về quê, ông đều than ngắn thở dài mặt bà con chòm xóm, kể lể Trạch Lan nỗ lực thế nào để lấy lòng bố chồng, còn bố ông thì ghét bỏ , mắng mỏ khó thế nào.
Vài như thế, dân Đội sản xuất Gia Điền đều chuyện vợ hai của Giang Trạm Sinh về quê là do nhà chồng dung chứa. Tại dung chứa? Vì nhà chồng tham lam, sợ cô con dâu mới cuỗm mất tiền của con trai .
Giang Trạm Sinh cũng chẳng sợ vạch áo cho xem lưng. Dù mang tiếng cũng là ông, cần thiết vì những kẻ quan trọng mà ấm ức.
Chỉ là nếu đưa Trình Phân về nhà cũ, e là sẽ chuyện ầm ĩ. Ông lắc đầu: "Không ..."
" !"
Giang Trạm Sinh mở lời, Hà Trạch Lan phấn khích reo lên: "Sao em nghĩ nhỉ? Con bé từ nhỏ sống sung sướng quá , cũng để nó nếm mùi khổ cực mới hiểu chuyện ."
Trước chiều chuộng nó chẳng vì bà thương con ? Làm thì ai mà chẳng thương con. giờ bà thừa nhận, chính vì quá "thương" nên mới khiến nó ngây thơ đến mức .
Thực nếu Trình Phân quyết định kết hôn, hoặc chọn một đàng hoàng mà nó thích, thì dù Hà Trạch Lan ý kiến, cuối cùng bà cũng sẽ ngăn cản. Rốt cuộc Trình Phân cũng suy nghĩ riêng, nó là con gái bà nhưng nó cũng quyền quyết định cuộc đời .
Chỉ riêng Tưởng Thần là .
Cái gì mà hiểu lầm, bà tin.
Một hai thì còn thể là hiểu lầm, đằng dây dưa rõ với bao nhiêu cô gái, lôi lên đồn công an bao nhiêu . Nếu thì tiếng cũng chẳng vang xa đến tận đây. Ở bên cạnh loại như thế, cuộc đời Trình Phân coi như hỏng bét.
"Đưa nó về Đội sản xuất Gia Điền ?" Trình Hồng bưng hai cái bánh bao tới, giục ăn cho nóng tiếp lời: "Chuyện đấy ạ, để nó bận rộn chút cho đỡ suy nghĩ linh tinh."
Về quê, còn là quê của dượng Giang, cô cần đoán cũng cuộc sống ở đó chẳng dễ chịu gì.
cô tán thành. Trình Phân ở nhà thực sự quá phiền phức. Sống chung một phòng, thỉnh thoảng hừ lạnh một tiếng, hoặc châm chọc một câu. Cô thà đối mặt với nhà họ Chu còn hơn chịu đựng Trình Phân mãi.
"Tốt thì thật, nhưng chắc nó chịu ." Hà Trạch Lan nhíu mày. Bà cho con nếm mùi khổ, nhưng giờ Trình Phân chịu lời bà ...
"Chịu, nó ước gì chịu chứ." Giang Đông Dương tiếp tục hiến kế quái đản, dù chuyện cuối cùng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến , cứ hố Trình Phân một vố tính tiếp. "Dì chỉ cần bảo với nó là, nếu nó chịu việc ở đội sản xuất hai tháng, dì sẽ ngăn cản nó đến với gã tồi đó nữa."
Giang Trạm Sinh tặc lưỡi: "Khụ khụ, tồi với chả tồi, ăn cho cẩn thận."
"Đông Dương sai mà ông mắng nó." Hà Trạch Lan bênh vực, gật đầu: " là gã tồi, , đến con ch.ó còn bằng."
Lừa gạt bao nhiêu cô gái, loại đúng là bằng súc vật.
bà chút lo lắng: "Nhỡ Trình Phân kiên trì thật thì ?"
Giang Đông Dương đáp: "Dì Hà , nếu Trình Phân thực sự thể vì gã đàn ông mà chịu khổ việc đồng áng suốt hai tháng, thì con nghĩ dì cần ngăn cản nữa , cứ tác thành cho nó ."
Đừng bây giờ qua vụ thu hoạch mà tưởng nhàn, việc ở đội sản xuất chẳng bao giờ hết, nào là đào mương, ủ phân, đốn củi, việc nào cũng vất vả cực nhọc.
Anh chỉ cần về nhỏ với bà nội một tiếng, bảo là công điểm Trình Phân kiếm sẽ thuộc về ông bà, dám chắc bà nội sẽ giao cho nó những việc khổ sai nhất. Ai bảo những việc đó công điểm cao chứ. Bà nội chắc chắn ước gì Trình Phân càng nhiều càng .
Nếu Trình Phân vì một đàn ông mà chịu cái khổ đó, thì chứng tỏ cô chuẩn tâm lý để chịu khổ cả đời. Người cam tâm tình nguyện, cái "khổ" mà thấy là "ngọt ngào" trong lòng Trình Phân thì . Vậy thì ngăn cản gì?
"Anh cả lý đấy." Trình Hồng hùa theo, "Nếu cái khổ mà nó cũng chịu thì ngăn cản chỉ khiến nó oán hận thêm thôi."
Giang Đông Dương bồi thêm một câu: "Trình Phân đội sản xuất cũng , hai tháng thể tránh mặt gã đàn ông , đỡ để nó lún sâu thêm."
Anh thực sự mong hai thành đôi. Không hẳn vì lo cho Trình Phân, mà vì dù họ cũng là một nhà. Một Trình Phân đủ phiền phức , giờ thêm một gã em rể phẩm hạnh kém cỏi nữa, ai liên lụy .
Nói thật lòng, dù cùng mang tiếng là kẻ lêu lổng, nhưng Giang Đông Dương coi thường Tưởng Thần. Đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu của tuy tật nhưng ai đốn mạt như Tưởng Thần, chuyên lừa gạt phụ nữ. Tốt nhất là cả đời đừng dính dáng gì đến .
Hà Trạch Lan nhíu mày gì. trong lòng bà quả thực d.a.o động. Bà do dự một lát : "Vậy để mai chuyện với nó xem ?"
Giang Đông Dương tiếp tục đào hố: "Càng sớm càng dì ạ. Trình Phân ở nhà chạy ngoài, ai Tưởng Thần lừa gạt gì . Tốt nhất là tống nó về quê sớm ."
Hà Trạch Lan liền sốt ruột, dậy định ngay: "Vậy để tìm nó."
"Cũng vội một chốc một lát dì." Giang Đông Dương đưa đĩa bánh bao qua: "Dì Hà, ăn cái bánh bao chúc mừng ."
"Chúc mừng... Ôi chao, tức đến mụ mị đầu óc, quên khuấy mất chuyện lớn." Hà Trạch Lan còn tâm trí ăn uống, vội hỏi: "Chuyện của Trình Hoa lo liệu xong hả?"
"Xong xuôi ạ." Giang Đông Dương hì hì, định nhắc khéo dì Hà chuyện tiền nong, kết quả khi em gái lôi tờ giấy chứng nhận , dì Hà thấy liền mày râu hớn hở, để ý đến ám hiệu của .
Thôi bỏ , đợi lúc nào bà vui vẻ nhắc .
Anh chuyển tầm mắt sang em gái, bộ quần áo màu vàng non tay cô, nhịn mở miệng: "Em gái, hai em đổi cho ?"
Giang Tiểu Nga cau mày, từ xuống : "Anh mặc á?"
"Cái đó em đừng lo." Giang Đông Dương chìa bộ đồ của , "Màu tuy già nhưng size to, em nhờ chị tư sửa , khéo khi còn dư vải may thêm cái áo ba lỗ chứ."
Giang Tiểu Nga chịu. Cô đang tuổi mười tám trăng tròn, chỉ thích mấy màu sắc tươi sáng thế : "Anh tiền , thích thì tự mà mua."
Giang Đông Dương tiếc tiền. Chỉ là cầu kỳ chuyện ăn mặc, đồ mặc là , dù rách rưới cũng chẳng . Hai mùa hai bộ quần áo đổi, thực sự ý định sắm thêm đồ mới, cảm thấy lãng phí. Chi bằng đổi lấy bộ vải thích đem tặng khác. Vừa quà tặng tốn tiền , chẳng vẹn cả đôi đường ?
Thôi bỏ ... Em gái đổi thì thôi . Cô bé cũng hiếm khi mặc quần áo mới, cái vẻ thích thú của nó kìa, mắt sáng rực lên .
"Đông Dương, thật sự cảm ơn con nhiều lắm. Sau việc gì con cứ bảo Trình Hoa, nó coi con như ruột, chắc chắn sẽ giúp con hết ." Hà Trạch Lan thở phào nhẹ nhõm, "Đợi nó chở than về, dì sẽ báo tin vui cho nó."
Nếu Trình Hoa xuống nông thôn, bà thực sự sợ nó bắt nạt. Giờ thì , dù chỉ hoãn một hai năm cũng đỡ gấp gáp hơn bây giờ, thể dặn dò nó nhiều hơn, may mắn thì còn tìm cách nữa.
"Dễ , dễ mà." Giang Đông Dương tít mắt, chỉ em gái bên cạnh: "Tiểu Nga cũng giúp sức ít , em việc lớn thế nào ... À đúng , nhân tiện ai cũng quần áo mới, là gọi Hoa T.ử về, cả nhà chụp tấm ảnh kỷ niệm ?"
"Có quần áo mới là đòi chụp ảnh ngay?" Giang Trạm Sinh khẽ, "Vậy con đề xuất thì con chi tiền nhé."
"Hầy, khoản bố cứ yên tâm, con lo ." Giang Đông Dương vỗ vai em gái, "Lấy cho bố xem , xem bố chịu chi khoản ."