Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 30:------
Cập nhật lúc: 2025-12-26 13:25:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy nhiên, tiền đề của tất cả những chuyện là ... lợi dụng năm cô học trò mặt.
“Vương Mậu Ngạn, ông thấy hổ hả?” Lư Vĩ Chí kéo ông , chỉ thẳng mũi mắng, “Nghe xem ông đang cái lời sáo rỗng gì ? Già đầu mà còn hổ chiếm tiện nghi của trẻ con ?”
Năm “đứa trẻ” thì ngoan ngoãn yên tại chỗ, tỏ vẻ hiền lành vô cùng.
“Ông đừng giận vội.” Chủ nhiệm Vương gạt tay ông , “Những việc ông lúc nãy đều đồng ý hết. Trong trường ai mà đồng ý, sẽ trực tiếp chuyện.”
“Chưa đủ . Đó mới là điều kiện để quyên tặng máy móc, còn việc là chuyện khác. tin ông hiểu tầm quan trọng của bản vẽ , đừng giả ngu với .” Lư Vĩ Chí lớn giọng, nhưng rõ ràng ý dịu xuống.
Có thể chuyện ?
Năm đứa nhóc là bàn bạc kỹ lưỡng . Thoạt thì vẻ chúng chịu thiệt thòi, nhưng ngẫm chắc thiệt. Chi bằng nhân cơ hội , ông tranh thủ thêm chút quyền lợi cho đám nhỏ.
Cũng thật khéo, Lư Vĩ Chí còn kịp đưa điều kiện cụ thể thì Phạm Tứ dẫn tới.
Chủ nhiệm Vương vội vàng giảng hòa: “Việc lát nữa chúng bàn kỹ , giờ quan trọng là đưa cán bộ Phạm xem thiết .”
Lư Vĩ Chí hừ hai tiếng.
Chủ nhiệm Vương lấy lòng: “Chẳng lúc nãy ông mượn máy ảnh của trường ? cho chuẩn ngay đây, lát nữa ông chụp bao nhiêu tấm cũng .”
Lư Vĩ Chí hừ hừ vài tiếng.
Thư Sách
Chủ nhiệm Vương nén cái lườm đảo cả mắt, kéo tay ông lôi : “Đi , hiếm khi cán bộ Phạm tới một chuyến, trường chúng chiêu đãi cho đàng hoàng.”
Nói là chiêu đãi đàng hoàng, nhưng cũng chẳng kiếm thứ gì gọi là sơn hào hải vị. Cuối cùng, chủ nhiệm Vương đành lôi dúm vụn giấu lâu pha hai chén nước, mời phòng việc.
Phạm Tứ đến tay , ông cũng mang theo ít thóc và ngô, định bụng thử nghiệm ngay tại chỗ xem . Để kiểm tra khả năng vận hành trong thời gian dài, ông mang theo khá nhiều, chừng hai bao tải lớn, suýt chút nữa vét sạch kho lương thực của nhà ăn bên đó.
Kết quả ngoài dự đoán. Vừa qua cổng kho hàng, ông thấy tiếng máy móc quen thuộc. Gắn bó với máy tuốt lúa bao lâu nay, cần tận mắt ông cũng nhận âm thanh .
“Chà, tiếng máy chạy êm quá nhỉ.”
“Chứ êm.” Chủ nhiệm Vương tỏ vẻ tự hào, “Từ lúc gọi điện cho đến giờ, máy tuốt lúa chạy gần hai tiếng , xảy bất cứ trục trặc nào.”
“Thế ?” Phạm Tứ càng tò mò, sải bước nhanh hơn. Qua khúc quanh, ông thấy căn phòng phía và dòng đang xếp hàng chờ đợi.
Trong khoảnh khắc, ông cảm giác như đang ở kho hàng của công xã. Ở đó cũng , một dạo ngày nào cũng túc trực bên máy tuốt lúa, xếp hàng dài dằng dặc chờ đến lượt.
Lư Vĩ Chí khách sáo với ông: “Đều đang xếp hàng cả, chúng cũng đừng ghét mà chen ngang. Họ tuốt lương thực cũng nhiều, chúng đợi một chút nhé?”
“Được thôi.” Phạm Tứ ý kiến, ông còn cầu mong đợi thêm chứ. Chờ càng lâu, càng quan sát hiệu quả máy móc rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, ông thành thật hàng mà một vòng quanh chiếc máy tuốt lúa, cuối cùng đưa nhận xét: “Cỗ máy trông... độc đáo thật đấy.”
Không hẳn là lời khen ngợi.
Chỉ vẻ ngoài, tấm vỏ tôn kim loại nhiều điểm sáng lấp lánh do các mối hàn, lắm nhưng thao tác thủ công khéo léo, hề thô kệch, ngược trông khá lạ mắt.
Phạm Tứ quá quan trọng vẻ bề ngoài.
Nói về xí, mấy cái máy cũ rích ở công xã mới gọi là . Vỏ ngoài rỉ sét, nứt vỡ, tìm đồ thế đành đóng đinh vài miếng ván gỗ lên, trông như áo rách vá chằng vá đụp.
So với vẻ ngoài, ông tò mò về những tính năng mà thầy Lư trong điện thoại hơn: “Thầy Lư , thầy bảo đây là dòng máy đa năng đời mới nhất, trang cả tính năng lọc và tản nhiệt ? cũng máy tuốt lúa nhiều chức năng thế, thầy thể biểu diễn thử xem ?”
Năm học sinh bên cạnh nhịn liếc thầy giáo .
Ồ, hóa lưng thầy "nổ" về cái máy của họ như thế ?
Cái gì mà "lọc" – thì sang đấy nhưng thực chất chỉ là cái lưới sắt; còn "tản nhiệt"... khụ khụ, hình như là do họ đo sai kích thước nên buộc cắt một cái lỗ vỏ máy thôi mà?
“…………”
Lư Vĩ Chí giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng lờ cảm giác nóng ran mặt. Mặc kệ sự thật là gì, hỏi máy tản nhiệt cơ mà? Nếu , thì gọi là tính năng tản nhiệt đời mới nhất chứ?
Thấy phản ứng của họ, Phạm Tứ khó hiểu: “Có vấn đề gì ?”
Có vấn đề?
Sao thể vấn đề !
Lư Vĩ Chí vẻ mặt đầy tự tin: “Anh hỏi thì chúng cũng sẽ giải đáp giúp , nếu khuân cái máy về, sợ các cũng thao tác cụ thể thế nào.”
“Lợi hại thế cơ ?” Phạm Tứ càng tò mò hơn.
Ông sợ phiền phức. Dù thao tác rườm rà một chút, nhưng rườm rà đồng nghĩa với nhiều chức năng, ai mà chẳng thích mang về một cái máy đa năng chứ?
Đồng thời, năm cô học trò cũng khá tò mò. Thầy giáo miêu tả cái máy "thần thánh" như , giờ thầy sẽ giới thiệu thế nào đây?
Không ngờ lúc Lư Vĩ Chí sang họ, mỉm : “Các em là chế tạo chiếc máy , tự nhiên hiểu rõ nhất tính năng của nó. Nào, ai mặt giải đáp cho chút ?”
“...”
“......”
Cảnh giống cái gì nhỉ? Giống như đang hóng hớt chuyện thiên hạ thì phát hiện tâm điểm của vụ việc chính là .
Nụ mặt Lư Vĩ Chí càng sâu hơn, ông thúc giục: “Ai lên nào?”
Cho chừa cái tội lũ nhóc dám xem ông trò .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-gia-dinh-tai-hon-trong-ngo-nho/chuong-30.html.]
Ông cảm thấy thiếu đức độ nhé. Ông lôi của công xã tới đây , chẳng lẽ còn bắt cái già xông pha lửa đạn nữa ? Kiểu gì thì kiểu, chúng cũng tự giải quyết những gập ghềnh đường đời chứ. Đây há chẳng một cách để trưởng thành ?
Bị ánh mắt mỉm của thầy chằm chằm, mấy đứa da đầu tê dại. Chu Châu phản ứng nhanh nhất, xắn tay áo lên : “Tay em khỏe, để em mẫu cách dùng tay .”
“Em em em! Chân em khỏe, để em đạp bàn đạp!”
“Vậy để tớ đổ bắp phễu, yên tâm giao cho tớ, một hạt cũng rơi ngoài.”
“Còn... tớ.” Phương Đại Ngưu phản ứng chậm nhất, gãi đầu gãi tai đến rụng cả tóc, “Vậy tớ gì bây giờ...”
Giang Tiểu Nga quả thực nổi bọn họ nữa. Cô nhặt một que gỗ nhỏ bên cạnh, bước đến máy tuốt lúa giới thiệu: “Trước tiên, em xin giới thiệu sơ qua những điểm tương đồng với các loại máy khác. Phễu nạp liệu, cửa xả lương thực và bàn đạp chân, cách thức vận hành khác gì máy ở công xã của các chú.”
Que gỗ tay cô chỉ một cái cửa nhỏ vỏ máy: “Cán bộ Phạm, chú còn nhớ , khi bảo dưỡng máy móc ở công xã, bên trong các máy đều nhiều cặn bẩn?”
“Nhớ chứ, nhớ chứ.” Phạm Tứ gật đầu.
Lượng cặn dọn ít, họ cũng vứt vì trong đống cặn lớn đó vẫn lọc một ít lương thực ăn . Chỉ tiếc là để lâu quá nên mốc, cuối cùng tiếc của nên đem nấu chín cho lợn ăn.
“Cặn bẩn tích tụ nhiều, ngoài việc để lâu sinh mùi lạ, nó còn chèn ép lên các linh kiện bên trong.” Giang Tiểu Nga dùng que gỗ gạt chốt khóa cửa nhỏ , “Vì thế, chúng em trang ba lớp lưới lọc bên trong. Định kỳ mở cửa sẽ dễ dàng vệ sinh cặn bẩn mắc kẹt bên ngoài lưới lọc.”
Cô hiệu: “Chú thể ghé xem, cặn bẩn sẽ lọc ở đây. Mọi thể một cái chổi nhỏ, quét dọn định kỳ để tránh mùi hôi và bảo vệ linh kiện chèn ép.”
Phạm Tứ ghé sát , quả nhiên thấy bên trong thứ giống như lưới sắt, và ở đó thực sự ít cặn, nhiều lắm, chỉ là chút vỏ trấu vụn.
Ông định khen một tiếng " đấy", thì bên tai vang lên tiếng thốt: “Có thật !”
Quay đầu , hóa là chủ nhiệm Vương ghé từ lúc nào. Vị chủ nhiệm trường học còn tỏ vẻ ngạc nhiên hơn cả ông: “Qua lưới lọc, màng lọc... phương pháp thật, thể phòng ngừa bao nhiêu rắc rối.”
Phạm Tứ tuy hiểu tại chủ nhiệm trường chẳng gì về sản phẩm của học sinh , nhưng ông cũng phụ họa theo: “ là thật, giải quyết khối chuyện phiền phức.”
Cái "phiền phức" mà ông đến là một kiểu khác.
Sống lâu, việc nhiều, khó tránh khỏi gặp những ngang ngược. Có dùng xong máy tuốt, thấy lượng thóc thu đủ cân, liền lu loa lên là họ ăn bớt, tham ô. Có thì dễ giải thích, nhưng ầm ĩ đến mức gọi công an xã tới mới chịu thôi.
Nói lý lẽ thì, đổ bao nhiêu bấy nhiêu, họ cân đo đong đếm chuẩn xác từng hạt ? Dù cân cả trấu lẫn hạt, nhưng ai dám bảo đảm trong quá trình tuốt vỏ một phần cực nhỏ rơi lọt khe hở máy? Tóm , trọng lượng đầu đầu khó khớp tuyệt đối.
giờ thì khác. Có cái lưới lọc , quét cặn bẩn cân cùng thì lẽ sẽ khớp liệu. Chỉ là mỗi dùng xong vệ sinh một .
Phạm Tứ thấy đó vấn đề. Mang tiếng là cặn, nhưng thực vỏ trấu, ăn thì mang về cho lợn cho gà cũng , tin chắc bà con xã viên sẽ vui lòng tự dọn dẹp.
Tuy , nhưng trong lòng Phạm Tứ quyết định.
Chưa đến cái khác, chỉ riêng tính năng mới thôi đáng giá . Ông thấy may mắn vì nhận lời thầy Lư ngay lập tức. Ông dám cá, cái máy mà rơi tay bất kỳ công xã nào khác, họ sẽ hận thể bê về ngay lập tức.
“Trên vỏ máy tổng cộng hai cửa mở, đây là cửa bên trái, còn một cửa nữa ở bên .” Giang Tiểu Nga vòng nửa vòng sang phía bên , ánh mắt nhịn liếc thầy giáo một cái.
Cái gọi là "tản nhiệt", thực sự chỉ là thuận miệng.
Máy chạy bằng sức chứ động cơ điện , trừ khi đạp bàn đạp đến mức tóe lửa, nếu gì sinh nhiệt lượng lớn? Lùi một vạn bước mà , dù nhiệt thì bản tấm tôn cũng dẫn nhiệt , mở mở một cái lỗ cũng chẳng tác dụng mấy.
là một "nhân viên tiếp thị" ưu tú, chuyện kỹ thuật: “Cửa bên nhiều chức năng hơn.”
“Còn nhiều hơn nữa á?”
Giang Tiểu Nga gật đầu: “Tản nhiệt tác dụng duy nhất của nó. Chú cũng đây là dòng máy lưỡng dụng (hai chức năng). Ngoài bàn đạp chân thường dùng, nó còn một dây kéo tay. Để tiện cho việc thu gọn, chúng em thiết kế móc treo dây kéo ở bên trong, tránh việc để bừa bãi bên ngoài va hoặc vướng víu.”
Phạm Tứ bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa là thế.”
“Còn một điểm nữa tiện cho nhân viên bảo trì .” Giang Tiểu Nga chỉ que gỗ mấy con ốc vít, bịa một lý do hợp lý cho sai lầm thiết kế của họ, “Lần bảo dưỡng máy ở công xã, chúng em phát hiện một linh kiện chui hẳn trong mới tháo . Với thợ sửa chữa gầy nhỏ thì , nhưng to con một chút thì vất vả...”
Thêm chút chỉnh sửa, biến sai lầm lúc thi công thành một tính năng chu đáo: “Vì thế khi chế tạo máy , chúng em cân nhắc vấn đề đó. Có thể tháo lắp ngay từ bên ngoài vỏ máy, bảo dưỡng sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“Phát hiện vấn đề và giải quyết vấn đề, xem chuyến bảo dưỡng các em thu hoạch nhỏ nhỉ.” Phạm Tứ cảm thán. Ban đầu ông còn nghi ngờ nhóm học sinh , họ quá trẻ, mặt mũi còn b.úng sữa, ông nhớ đến đám nhóc hiểu chuyện ở nhà.
Tuy ngoài mặt gì, nhưng ông cứ cảm thấy đáng tin cậy lắm.
ngờ đám học trò mà ông cho là " đáng tin" khiến ông chấn động. Dù là bảo dưỡng chế tạo máy , họ đều việc cực kỳ nghiêm túc. Nếu thì giờ ông cũng chẳng ở đây.
“Các tính năng phụ trợ đại khái là như . phụ trợ nhiều đến thì quan trọng nhất vẫn là công năng chính.” Giang Tiểu Nga mỉm với ba bạn, “Đổ lương thực vận hành thôi, tranh thủ hết chỗ trong hai tiếng. Máy móc chỉ xem hiệu quả nhất thời, chạy đường dài mới định .”
Nói xong, nụ mặt cô càng tươi hơn: “Cho nên các bạn học, cố lên nhé!”
Cho chừa cái tội định trốn việc!