Thanh Xuân của ai? Của tôi!!! - Chương 3.

Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:51:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến sân bay, Bạch Đình Thiên gọi dậy, sẽ tìm chỗ đậu xe bảo thủ tục cho kịp. dặn chờ ở hàng ghế chờ bên ngoài khu vực nhận hàng, lẽ sẽ mất nhiều thời gian lắm.

Lẽ những việc đều do bên công ty giao nhận hàng mà thuê để , nhưng trong quá trình trích xuất giấy tờ thì phát hiện đơn nhận một thông tin chính xác nên bên giao nhận gọi điện kiểm tra, kèm đó bên vận chuyển hàng kiểm tra email cùng hàng hóa nên mới cất công một chuyến.

Vì lô hàng đang cần gấp để khai trương tiệm nên thể chậm trễ .

Vào trong, bên công ty giao nhận hàng đợi sẵn, theo trong, nhắn cho Bạch Đình Thiên chờ ở hàng ghế chờ gần đó.

Mất 1 tiếng kê khai và trích xuất, kiểm tra, lúc trở , ngạc nhiên thấy bên cạnh Bạch Đình Thiên xuất hiện 1 đứa bé gái tầm 3 tuổi và 2 nhân viên bảo vệ.

Thấy tới, Bạch Đình Thiên bày bộ mặt bất đắc dĩ đứa bé.

theo, thấy con bé đang nắm c.h.ặ.t t.a.y , mặt mũi lem luốc, nước mắt lưng tròng. 

-" Chuyện gì thế ?"

hỏi.

Bạch Đình Thiên xích chỗ , :

-" Con bé lạc, chạy ngã ở sàn, ngay chỗ , nên đỡ nó dậy, dỗ dành một lát gọi nhân viên đến thông báo tìm ba . Từ lúc đó đến giờ nó chịu buông tay "

gật gù, cúi đầu vẻ mặt non nớt còn đang sợ hãi , thò tay túi lấy một thanh socola mà theo thói quen vẫn mang bên , xuống, với con bé

-" Bạn nhỏ, ở đây cô một thanh socola ngon, cháu ăn ?"

Con bé , thanh socola, lắc đầu, gật đầu, ánh mắt ươn ướt non nớt rụt rè .

, đưa tay xoa đầu cô bé

-" Bạn nhỏ đừng sợ, cô là bạn của chú đây, giờ cháu lên ghế nhé, đợi ba đến , mãi thế mệt đấy, lên ghế ăn socola nhé "

Con bé một lát gật đầu.

Bạch Đình Thiên thấy thì bế con bé lên ghế.

nghiêng hỏi 1 nhân viên bảo vệ

-" Cho hỏi, tìm ba con bé ?"

Một gần đó gật đầu

-" Tìm , phát thông báo lâu thì 1 đàn ông đến, miêu tả đúng nhận dạng con bé, chắc đang tới đây "

cảm ơn xuống, bóc thanh socola đưa cho con bé

-" Nào, bây giờ thanh socola là của cháu, ăn xong thì ba sẽ tới "

Con bé nhận lấy, gương mặt thoáng chốc vui vẻ, nó , một cái

-" Cảm.. cảm ơn.. cô xinh "

Giọng non nớt bập bẹ vang lên, nụ ngây thơ hồn nhiên chút quen quen, xong nghĩ , chắc là lầm.

-" Nhiên Nhiên "

Còn kịp lên, nghiêng về hướng phát âm thanh, đôi mắt thoáng qua vẻ bất ngờ khi thấy đang chạy đến.

lên, bên cạnh Bạch Đình Thiên, vẻ mặt chút ái ngại.

Bạch Đình Thiên , chạy tới , cau mày nhưng gì.

Bên cạnh nhân viên bảo vệ, một đàn ông dừng , vẻ mặt đầy lo lắng.

-" Xin chào, là ba của Nhiên Nhiên, là con bé lạc phát loa tìm kiếm "

Nhân viên bảo vệ gật đầu, vài câu dặn dò nhường đường cho

Vừa dời tầm mắt, ánh mắt thấy ngay đó, gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, bối rối, còn chút gượng gạo.

-" Thanh.. Thanh Xuân, là em "

gật đầu một cái, theo phản xạ nắm tay góc áo của Bạch Đình Thiên.

Người đàn ông con bé, nhất thời gì cho đến khi con bé cất tiếng gọi

-" Ba ơi "

Anh chút giật xuống, xoa đầu con bé

-" Ung Thanh Nhiên, ba dặn con ở yên một chỗ chờ ba , còn chạy lung tung "

Con bé chiều vô tội,

-" Con... con thấy , cùng ai đó, nên chạy theo "

Vẻ mặt của đến đây thì đanh , ánh mắt thoáng qua 1 tia tức giận nhanh chóng biến mất.

-" Con nhầm , con thể ở đây . Đi, ba đưa con về "

Nói xong, nắm tay con bé, lên, hướng về phía và Bạch Đình Thiên, đó , :

-" Thanh Xuân, lâu gặp "

gật đầu, bàn tay nắm lấy góc áo của Bạch Đình Thiên khẽ siết

-" Ung Hàn, lâu gặp "

Nói thì , nhưng trong lòng hét lên xui tận mạng mới gặp .

Ung Hàn , qua Bạch Đình Thiên, cũng thấy bàn tay đang nắm lấy góc áo của , như như , ánh mắt hiện lên một sắc lạnh Bạch Đình Thiên một cái,

-" Thật ngại quá, gặp cũ. là Ung Hàn, đây là con gái , Ung Thanh Nhiên, cảm ơn giúp đỡ "

Vừa , đưa tay , miệng nở một nụ kì quái, giống đang khách khí cảm ơn, mà là thách thức.

Bạch Đình Thiên qua, hai tay rút khỏi túi quần, trong ánh mắt của Ung Hàn, một tay nắm lấy tay , tay còn nắm lấy bàn tay đang chìa của Ung Hàn.

Bàn tay đang nắm lấy gấu áo của Bạch Đình Thiên nắm lấy, ấm lan , nhẹ nhàng tách mấy ngón tay , vô cùng tự nhiên đan tay tay .

sững , nhưng cũng nhanh chóng thuận theo, trong vô thức siết chặt bàn tay .

Khóe môi Bạch Đình Thiên khẽ cong lên:

-" Chào, Ung nhớ chú ý một chút, nơi đông , nhưng lúc nào cũng giúp kịp lúc "

Ung Hàn bàn tay đang nắm lấy tay , lực đạo đang bắt tay Bạch Đình Thiên dường như siết , qua, chút khó chịu lên tiếng

-" Ung Hàn, buông tay "

Ung Hàn chút ngẩn , giọng lạnh lùng của khiến khựng , vẻ mặt mất tự nhiên

-" Bảo vệ thế , chắc hai là..."

Câu nửa vời, như đang chờ đợi 1 đáp án.

Trong lúc con kịp lên tiếng, thì Bạch Đình Thiên

-" Thanh Xuân là vợ sắp cưới của , Ung, quen vợ ?"

Bàn tay đang nắm tay Bạch Đình Thiên của rung, cố nén ngạc nhiên cùng buồn qua , lầm mà thấy gương mặt vui, vui nhỉ.

Ung Hàn xong thì sững , lộ vẻ mặt tiếc nuối, cam tâm.

, thản nhiên :

-" Đình Thiên, còn nhớ em từng từng quen một tên gì ở thành phố ? Thật may, Ung Hàn đây chính là đó, nhưng cũng may là giờ là gì nữa . Anh xem, chúng cũng chuẩn kết hôn , cần bận tâm những chuyện , ? Được , dẫn con em bồi bổ ?"

Vừa , tự nhiên xoa lên bụng phẳng lì của , giọng bình thường đều khá dễ , đáng yêu, nhưng thường ngày đều dùng cái chất giọng trầm chút ngang bướng, sảng khoái để chuyện nên giờ phút cái chất giọng  thì Bạch Đình Thiên bất ngờ, còn thấy tai đỏ lên:

-" À... nhớ , quá khứ là quá khứ, qua thì thôi, cái gì thì bỏ qua, bận tâm những chuyện gì, chỉ quan tâm vợ thôi. Đi, dẫn em bồi bổ "

Nói đoạn, Bạch Đình Thiên , sảng khoái với Ung Hàn:

-" Chào nhé Ung "

 

 

 

Đến sân bay, Bạch Đình Thiên gọi dậy, sẽ tìm chỗ đậu xe bảo thủ tục cho kịp. dặn chờ ở hàng ghế chờ bên ngoài khu vực nhận hàng, lẽ sẽ mất nhiều thời gian lắm.

Lẽ những việc đều do bên công ty giao nhận hàng mà thuê để , nhưng trong quá trình trích xuất giấy tờ thì phát hiện đơn nhận một thông tin chính xác nên bên giao nhận gọi điện kiểm tra, kèm đó bên vận chuyển hàng kiểm tra email cùng hàng hóa nên mới cất công một chuyến.

Vì lô hàng đang cần gấp để khai trương tiệm nên thể chậm trễ .

Vào trong, bên công ty giao nhận hàng đợi sẵn, theo trong, nhắn cho Bạch Đình Thiên chờ ở hàng ghế chờ gần đó.

Mất 1 tiếng kê khai và trích xuất, kiểm tra, lúc trở , ngạc nhiên thấy bên cạnh Bạch Đình Thiên xuất hiện 1 đứa bé gái tầm 3 tuổi và 2 nhân viên bảo vệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-xuan-cua-ai-cua-toi/chuong-3.html.]

Thấy tới, Bạch Đình Thiên bày bộ mặt bất đắc dĩ đứa bé.

theo, thấy con bé đang nắm c.h.ặ.t t.a.y , mặt mũi lem luốc, nước mắt lưng tròng.

-" Chuyện gì thế ?"

hỏi.

Bạch Đình Thiên xích chỗ , :

-" Con bé lạc, chạy ngã ở sàn, ngay chỗ , nên đỡ nó dậy, dỗ dành một lát gọi nhân viên đến thông báo tìm ba . Từ lúc đó đến giờ nó chịu buông tay "

gật gù, cúi đầu vẻ mặt non nớt còn đang sợ hãi , thò tay túi lấy một thanh socola mà theo thói quen vẫn mang bên , xuống, với con bé

-"  Bạn nhỏ, ở đây cô một thanh socola ngon, cháu ăn ?"

Con bé , thanh socola, lắc đầu, gật đầu, ánh mắt ươn ướt non nớt rụt rè .

, đưa tay xoa đầu cô bé

-" Bạn nhỏ đừng sợ, cô là bạn của chú đây, giờ cháu lên ghế nhé, đợi ba đến , mãi thế mệt đấy, lên ghế ăn socola nhé "

Con bé một lát gật đầu.

Bạch Đình Thiên thấy thì bế con bé lên ghế.

nghiên hỏi 1 nhân viên bảo vệ

-" Cho hỏi, tìm ba con bé ?"

Một gần đó gật đầu

-" Tìm , phát thông báo lâu thì 1 đàn ông đến, miêu tả đúng nhận dạng con bé, chắc đang tới đây "

cảm ơn xuống, bóc thanh socola đưa cho con bé

-" Nào, bây giờ thanh socola là của cháu, ăn xong thì ba sẽ tới "

Con bé nhận lấy, gương mặt thoáng chốc vui vẻ, nó , một cái

-" Cảm.. cảm ơn.. cô xinh "

Giọng non nớt bập bẹ vang lên, nụ ngây thơ hồn nhiên chút quen quen, xong nghĩ , chắc là lầm.

-" Nhiên Nhiên "

Còn kịp lên, nghiêng về hướng phát âm thanh, đôi mắt thoáng qua vẻ bất ngờ khi thấy đang chạy đến.

lên, bên cạnh Bạch Đình Thiên, vẻ mặt chút ái ngại.

Bạch Đình Thiên , chạy tới , cau mày nhưng gì.

Bên cạnh nhân viên bảo vệ, một đàn ông dừng , vẻ mặt đầy lo lắng.

-" Xin chào, là ba của Nhiên Nhiên, là con bé lạc phát loa tìm kiếm "

Nhân viên bảo vệ gật đầu, vài câu dặn dò nhường đường cho .

Vừa dời tầm mắt, ánh mắt thấy ngay đó, gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, bối rối, còn chút gượng gạo.

-" Thanh.. Thanh Xuân, là em "

gật đầu một cái, theo phản xạ nắm tay góc áo của Bạch Đình Thiên.

Người đàn ông con bé, nhất thời gì cho đến khi con bé cất tiếng gọi

-" Ba ơi "

Anh chút giật xuống, xoa đầu con bé

-" Ung Thanh Nhiên, ba dặn con ở yên một chỗ chờ ba , còn chạy lung tung "

Con bé chiều vô tội,

-" Con... con thấy , cùng ai đó, nên chạy theo "

Vẻ mặt của đến đây thì đanh , ánh mắt thoáng qua 1 tia tức giận nhanh chóng biến mất.

-" Con nhầm , con thể ở đây . Đi, ba đưa con về "

Nói xong, nắm tay con bé, lên, hướng về phía và Bạch Đình Thiên, đó , :

-" Thanh Xuân, lâu gặp "

gật đầu, bàn tay nắm lấy góc áo của Bạch Đình Thiên khẽ siết

-"  Ung Hàn, lâu gặp "

Nói thì , nhưng trong lòng hét lên xui tận mạng mới gặp .

Ung Hàn , qua Bạch Đình Thiên, cũng thấy bàn tay đang nắm lấy góc áo của , như như , ánh mắt hiện lên một sắc lạnh Bạch Đình Thiên một cái,

-"  Thật ngại quá, gặp cũ. là Ung Hàn, đây là con gái , Ung Thanh Nhiên, cảm ơn giúp đỡ "

Vừa , đưa tay , miệng nở một nụ kì quái, giống đang khách khí cảm ơn, mà là thách thức.

Bạch Đình Thiên qua, hai tay rút khỏi túi quần, trong ánh mắt của Ung Hàn, một tay nắm lấy tay , tay còn nắm lấy bàn tay đang chìa của Ung Hàn.

Bàn tay đang nắm lấy gấu áo của Bạch Đình Thiên nắm lấy, ấm lan , nhẹ nhàng tách mấy ngón tay , vô cùng tự nhiên đan tay tay .

sững , nhưng cũng nhanh chóng thuận theo, trong vô thức siết chặt bàn tay .

Khóe môi Bạch Đình Thiên khẽ cong lên:

-" Chào, Ung nhớ chú ý một chút, nơi đông , nhưng lúc nào cũng giúp kịp lúc "

Ung Hàn bàn tay đang nắm lấy tay , lực đạo đang bắt tay Bạch Đình Thiên dường như siết , qua, chút khó chịu lên tiếng

-" Ung Hàn, buông tay "

Ung Hàn chút ngẩn , giọng lạnh lùng của khiến khựng , vẻ mặt mất tự nhiên

-" Bảo vệ thế , chắc hai là..."

Câu nửa vời, như đang chờ đợi 1 đáp án.

Trong lúc con kịp lên tiếng, thì Bạch Đình Thiên

-" Thanh Xuân là vợ sắp cưới của , Ung, quen vợ ?"

Bàn tay đang nắm tay Bạch Đình Thiên của rung, cố nén ngạc nhiên cùng buồn qua , lầm mà thấy gương mặt vui, vui nhỉ.

Ung Hàn xong thì sững , lộ vẻ mặt tiếc nuối, cam tâm.

, thản nhiên :

-" Đình Thiên, còn nhớ em từng từng quen một tên gì ở thành phố ? Thật may, Ung Hàn đây chính là đó, nhưng cũng may là giờ là gì nữa . Anh xem, chúng cũng chuẩn kết hôn , cần bận tâm những chuyện , ?  Được , dẫn con em bồi bổ ?"

Vừa , tự nhiên xoa lên bụng phẳng lì của , giọng bình thường đều khá dễ , đáng yêu, nhưng thường ngày đều dùng cái chất giọng trầm chút ngang bướng, sảng khoái để chuyện nên giờ phút cái chất giọng mà chỉ dùng để xã giao với khách thì Bạch Đình Thiên bất ngờ, còn thấy tai đỏ lên:

-" À... nhớ , quá khứ là quá khứ, qua thì thôi, cái gì thì bỏ qua, bận tâm những chuyện gì, chỉ quan tâm vợ thôi. Đi, dẫn em bồi bổ "

Nói đoạn, Bạch Đình Thiên , sảng khoái với Ung Hàn:

-"  Chào nhé Ung "

 

 

 

 

 

 

Loading...