Thanh Xuân của ai? Của tôi!!! - Chương 1.

Cập nhật lúc: 2025-11-24 03:53:44
Lượt xem: 0

Năm 29 tuổi, 9 năm xa nhà, trở về với kế hoạch một bà chủ nhỏ và chăm sóc .

Mẹ năm nay tròn 60, nhưng mới ly hôn, thì vẻ bất hiếu, nhưng chờ ngày lâu , cha vũ phu và bạc bẽo đó sớm nên rời khỏi cuộc sống của từ lâu. 

-" Xuân , con định bao giờ mới kết hôn đây ?"

Câu hỏi n .

Nhìn màn hình laptop, vờ như thấy, đưa tay nâng ly nhấp một ngụm cà phê.

Mẹ đang rửa rau, đầu   :

-" Mẹ thấy cái Thiên gì đó cũng đấy, nhiệt tình, từ hôm con về, ngày nào nó cũng mò đến, chuyện mở tiệm nó cũng giúp ít việc ? Sao con thử xem "

cau mày, "cái Thiên gì đó", "mò đến" mà vặn xuất hiện điện thoại .

Thấy điện thoại đổ chuông, qua, giống như bắt vàng:

-" Đấy, đến đến , đúng nào ?"

Nhìn ánh mắt mong chờ của , khóe môi giật giật, chút tình nguyện điện thoại.

Bắt máy, im lặng, chả gì. Đầu dây bên cũng im lặng vài giây lên tiếng

-" Phượng Thanh Xuân, ai chọc thế ?"

Tên thể đừng guốc trong bụng nữa .

-" Bạch Đình Thiên, ngày nào cũng tìm ?"

Bên dường như khựng , im lặng ha hả

-" Rảnh mà, nhớ bà chủ nhỏ nên tìm, ?"

trợn mắt, tên càng ngày càng chẳng kiêng dè gì

-" Nhớ cái r.ắ.m, chị đây trăm công nghìn việc, rảnh chơi với "

Đầu dây bên vang lên tiếng tặc lưỡi, chiều cảm khái

-" Chậc, vốn định hỏi xem hôm qua xem lô hàng mới về còn đang kẹt thành phố, ngặt nỗi em trai bận công việc ở xưởng về để phụ , còn định xem cần giúp thì thể cùng, nếu thì thôi, phiền bà chủ là nữa là "

lúc mới nhớ , quên béng cái lô hàng kẹt thành phố nhỉ, màn hình laptop còn đang dang dở văn bản, chần chừ điện thoại

-" Ấy, bạn ơi, Bạch đại ca, Thiên Thiên yêu dấu ơi, chỉ là quan tâm , nhớ đến , đại nhân chấp tiểu nhân, bận, phiền chút nào, là niềm vinh hạnh của , nên rủ lòng từ bi cùng lên thành phố nhé "

Đầu dây bên dường như đang nín , tiếng khục khục vang lên vài cái

-" Cũng , để rủ lòng từ bi cùng . Bao giờ xuất phát ?"

-" 15 phút nữa nhé "

Cúp máy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-xuan-cua-ai-cua-toi/chuong-1.html.]

Không một lời nào, thẳng thừng cúp máy .

Nghiến răng nghiến lợi, cái tên Bạch Đình Thiên điện thoại mà âm thầm mắng chửi. Còn đang hăng say thì tin nhắn hiện

-" Đừng mắng nhiếc lưng , đó "

Khóe mắt, khóe môi giật giật, tên kí sinh trong đầu ?

Chẳng buồn trả lời, đầu với :

-" Mẹ, một lát con lên thành phố xử lý chút chuyện, lô hàng con nhập về gặp chút rắc rối, con lên xác nhận một chút, thể sẽ về trễ hoặc mai con mới về "

Mẹ từ trong bếp , tay cầm theo chén canh nóng đưa cho .

-" Con bằng gì ? Xe con hôm qua mang sửa ? Hay gọi em con về cùng "

đón chén canh từ kéo ghế cho bà

-" Nó , bận việc ở xưởng , dứt , yên tâm, với con . Lẽ con một cũng , nhưng do hàng hóa nhiều, con định ở sắp xếp cho xe mang về luôn nên mới với bạn thôi "

Vừa xong, múc một cái bánh bao nhỏ trong chén canh c.ắ.n một miếng, vỏ bánh mềm cùng nhân thịt hòa cùng vị ngọt tan trong miệng, canh bánh bao nấu là 1.

-" Người chở hả ?"

Quay đầu ánh mắt tò mò của ,

-" Là bạn thôi, chứ. Mẹ, canh là ngon nhất "

Nói xong, chút suy nghĩ lên tiếng

-" Mẹ, cho con một phần mang ?"

Mẹ gian, chút đắc ý

-" Còn , còn định lấy canh cho đây mà, đợi một lát "

gãi gãi tai, cắm mặt ăn hết bánh bao cùng uống sạch nước canh. 

-" Dù gì cũng xem như cảm ơn thôi mà "

Không thấy lên tiếng, đầu dọn dẹp, lầm bầm

-" là gừng càng già càng cay "

Lại về Bạch Đình Thiên, nhớ cụ thể từ khi nào, chỉ nhớ chúng lâu , cấp 1, cấp 2, thể là cấp 1. 

Bạch Đình Thiên nhỏ hơn 1 tuổi nhưng bao giờ gọi là chị, chỉ như bạn bè thông thường. Trong ký ức của , lúc mới đầu cũng thể xem như là , đó , gần đây thì .

xa nhà từ năm 20 tuổi, một một ở thành phố lăn lộn. Cứ nghĩ sớm quen với nhịp điệu tấp nập xô bồ đó, nhưng năm thứ 6 ở thành phố stress nặng vì công việc. 

Thời điểm đó, sáng , tối về ủ dột, trầm tư, cùng nghỉ , áp lực bủa vây. Trong một bình luận về một bài đăng nào đó mạng xã hội, cũng nhớ rõ gì, chỉ nhớ là lúc đó mệt mỏi với thứ. Sau khi bình luận gửi một lúc, điện thoại nhận một tin nhắn từ một lâu liên lạc.

Bạch Đình Thiên.

Loading...