Chương 5
Thời tiết trở lạnh, mỗi , thở đều hóa thành làn khói trắng, mờ mờ phủ lên khuôn mặt .
Mật mã của tớ chính là , Thẩm Đông Dã.
liên hệ ký ức, con chữ với hình ảnh của , từ đó chúng như khắc sâu mãi trong trí nhớ.
những tấm thẻ nhỏ, kẹp lên đầu xe đạp. Trên đường đến trường, đạp xe ghi nhớ công thức.
Khi giúp nhồi bột, trộn nhân bánh, nhẩm bộ các từ vựng liên quan, ôn.
còn tụ tập cùng Chu Gia Di nữa.
Dù mấy cô bạn đến giờ vẫn nhớ nổi tên thế nào.
Thời tiết ngày càng lạnh, kỳ thi cuối kỳ cũng đến gần.
và Thẩm Đông Dã xếp cùng phòng thi, còn Lý Lãng thì khác phòng.
Trước giờ thi ngữ văn, cô đưa cho một phong thư hồng, đó dán đầy trái tim nhỏ màu hồng nhạt:
“Lê Lâm Lâm, nhờ chuyển giúp cho Thẩm Đông Dã nhé.”
Một bức thư tình với tâm tư thiếu nữ lộ rõ giấu giếm
Phải học cách từ chối chứ, Lê Lâm Lâm.
hít sâu một :
“Vẫn là tự đưa thì hợp hơn.”
Bạn của Lý Lãng chịu nổi, chen :
“Đều là bạn học, chút chuyện nhỏ thế mà cũng chịu giúp ?”
đáp ngắn gọn:
“Đã là chuyện nhỏ, thì cũng thể giúp mà.”
Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của cả hai, xoay bước phòng thi.
Ba ngày thi liền, dồn hết tâm sức từng môn.
Đến khi kết thúc, cảm giác như cả rút hết sức, mệt đến như lột một lớp da.
Khi bài thi cuối cùng thu, đám bạn túm quanh Thẩm Đông Dã để đối đáp án.
Trong phòng tràn ngập tiếng bàn tán, tiếng thở dài, tiếng tranh cãi.
lặng lẽ thu dọn bút vở, ánh mắt dừng nơi khung cửa sổ.
Hoàng hôn mùa đông chiếu xuống, ánh nắng yếu ớt rơi gương mặt , khiến như phủ một tầng sáng rực rỡ.
đến ngẩn .
Cậu bất chợt đầu , ánh mắt kịp tránh .
Tim hoảng loạn, ánh luống cuống như kẻ trộm bắt quả tang.
Thế mà Thẩm Đông Dã chỉ mỉm rạng rỡ:
“Lê Lâm Lâm, lát nữa cùng về nhé!”
Trên đường về, nhiều, còn chỉ đáp vài câu ngắn gọn.
Thật , trong lòng cứ xoay quanh một câu hỏi từng dám thốt :
“Thẩm Đông Dã, sang học kỳ , chắc chúng còn cùng bàn nữa… Cậu còn nhớ đến ?”
vẫn đủ can đảm để hỏi.
Về đến nhà, bà nội tới.
vốn chẳng thích bà, mà bà cũng chẳng ưa .
Khi m.a.n.g t.h.a.i , ba xem bói, thầy là con trai.
Cả nhà, kể cả bà nội, đều mừng rỡ trông đợi.
Ai ngờ, sinh là một đứa con gái.
Họ từng định đem cho khác nuôi, chỉ ông nội là kiên quyết giữ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-xuan-co-cau-la-dieu-dep-nhat/chuong-5.html.]
Ông đối xử với , chỉ tiếc là ông mất sớm.
Bà nội từng nhiều :
“Nếu mày là con trai, ba mày chịu phạt để sinh thêm đứa em.”
Có lẽ trong lòng ba , họ cũng nghĩ như thế.
Cái khổ hiện giờ, đều vì là đứa con gái họ mong .
Bữa cơm tối, bà nội quả nhiên mở miệng :
“Lâm Lâm, là con đừng học cấp ba nữa.”
“Ba con cực khổ suốt ngày, là bệnh. Con học hành kiểu đó cũng chẳng gì, bỏ sớm cho đỡ tốn công.”
“Sau học bánh với ba , đỡ gánh nặng, nghề trong tay, còn chẳng lo ế chồng.”
Lê Thông Thông cắm cúi ăn cơm, còn Lê Trân Trân khẽ nhíu mày:
“Lâm Lâm mới mười sáu tuổi thôi mà.”
Bà nội trừng mắt:
“Thì ? Tao mười sáu tuổi lấy chồng .”
Ba vẫn im lặng.
Mà im lặng, chính là đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn, nhiều họ dùng sự im lặng để buộc nhường nhịn.
khẽ phản bác:
“Con vẫn luôn học hành chăm chỉ mà.”
Bà nội nâng cao giọng, gay gắt:
“Chăm chỉ thì ích gì, mày năng khiếu học. Còn cãi lớn, đúng là bất hiếu, chẳng thương ba gì cả!”
Mẹ cũng dịu giọng xen :
“Ba đứa cùng học, ba con với đúng là vất vả. Với thành tích hiện giờ của con, cũng khó mà thi đại học …”
Lại là .
Luôn luôn là !
Những tủi dồn nén suốt bao năm bỗng vỡ tung, dâng trào như cơn sóng dữ cuộn lên trong lòng.
“Tụi con đều là con của ba , tại nào hi sinh cũng là con? Tết thì con đồ mới, trời mưa chẳng ai đến đón con, chỉ con phòng riêng, bây giờ ngay cả ‘hiếu thảo’ cũng thành việc của riêng con… Tại chứ?”
Tại , trong nhà , xem nhẹ nhất luôn là ?
Trước tiếng nghẹn ngào của , ba đặt đũa xuống, giọng mất kiên nhẫn:
“Là do con đầu óc, còn trách ai?”
Rồi ông phẩy tay:
“Thôi , yêu cầu của ba cũng cao , nếu con top 20 của lớp, thì tiếp tục học.”
Kỳ thi giữa kỳ , thứ 40.
Có nghĩa là, vượt 20 hạng mới đủ điều kiện học tiếp.
Nói thì dễ, nhưng mà dễ như .
Những ngày đó, sống trong căng thẳng và áp lực triền miên.
Cuối cùng, ngày phát bảng điểm cũng đến.
bước đến cổng trường thì bắt gặp Lý Lãng.
Cô từ chiếc xe riêng bước xuống, nụ rạng rỡ, nhưng khi ánh mắt chạm , nụ lập tức cứng .
Trong đôi mắt cô ánh lên vẻ khinh miệt rõ rệt.
“Cậu cứ giả vờ hỏi bài để suốt ngày bám theo Thẩm Đông Dã. Giờ kết quả thi , nhất định sẽ hiểu chẳng hề học , chỉ là ý khác thôi.”
Lý Lãng hất cằm, giọng mỉa mai: