Chương 14
bước đến, khẽ hỏi:
“Lúc nãy bảo chuyện với tớ là gì?”
Cậu liếc , lắc đầu:
“Không gì , chuyện quan trọng.”
“Thật chứ?”
“Thật mà.”
thì chuyện.
vô vàn thương mến, đầy ắp niềm vui với mà cuối cùng, chỉ thiếu mỗi một chút can đảm.
Điếu t.h.u.ố.c cháy đến tàn, Thẩm Đông Dã dụi nó , khẽ :
“Ôm một cái , coi như tạm biệt ba năm bạn cùng lớp.”
Bạn cùng lớp…
vươn tay ôm .
Bàn tay đặt nhẹ lên lưng, nhưng giữa hai chúng vẫn xa quá.
thấy nhịp tim .
Hoặc lẽ… nhịp tim , vốn chẳng thuộc về .
Khai giảng đại học, và Trương Siêu cùng đăng ký.
Một hai tháng đầu, vẫn ghé tìm .
Sau đó, gặp ít dần.
Rồi một hôm, giới thiệu bạn gái.
Cùng khoa, hai chiếc răng khểnh, lên trông cực dễ thương.
Cậu :
“Lê Lâm Lâm, giờ tớ cũng chẳng , đây với rốt cuộc là tình em, là tình cảm nam nữ nữa.”
:
“Không quan trọng , dù thế nào nữa, chắc chắn là em .”
Hôm là sinh nhật . uống khá nhiều, đầu óc lâng lâng.
Đến mười một giờ, điện thoại reo là của Thẩm Đông Dã.
Từ ôm chia tay , chúng hầu như còn liên lạc.
Giọng vang lên bên đầu dây:
“Lê Lâm Lâm, chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi!”
Nước mắt bỗng rơi lã chã.
“Cậu ước điều gì ?”
bật :
“Không ước gì hết.”
“Ngày xưa học cấp ba, mỗi năm sinh nhật tớ đều ước: Hy vọng Thẩm Đông Dã thích tớ. chẳng bao giờ thành sự thật cả. Mấy cái ước đó, là lừa trẻ con thôi, nên giờ tớ chẳng tin nữa.”
cứ , chẳng bên còn .
“ tớ vẫn cảm ơn .”
“Nếu vì đuổi kịp , tớ chẳng cố gắng đến thế.”
“Nếu vì ở gần , tớ cũng chẳng đủ can đảm như bây giờ.”
“Là , khiến tớ phản kháng, dám , dám theo đuổi.”
“Thẩm Đông Dã…” — hạ giọng:
“Là , khiến tuổi trẻ của tớ màu sắc.”
Dẫu cho, tình yêu của chỉ là một cái cây bao giờ nở hoa, nhưng chính , khiến nó xanh tươi, tràn trề sức sống.
Chính , cho thấy cảnh sắc đỉnh cao.
Vì thế…
Cảm ơn , Thẩm Đông Dã.
Cảm ơn vì xuất hiện trong tuổi mười sáu của tớ.
Cảm ơn vì thắp sáng những năm tháng thanh xuân .
Cảm ơn vì từng cùng tớ một đoạn đường.
Trong cơn mơ màng, hình như điều gì đó.
đầu nặng quá… ngủ mất .
Sáng hôm , ngủ một giấc đến tận mười giờ mới dậy.
Nghe mấy cô bạn cùng phòng đang xì xào bàn tán:
“Dưới ký túc xá nào trai lắm, đang đợi ai đó!”
“Chắc chắn khoa , khoa … hàng nhan sắc thôi!”
Ký ức dần , hổ tức, đ.ấ.m côm côm lên ván giường mấy cái.
Cầm điện thoại định nhắn cho Thẩm Đông Dã mấy câu để bù tối qua, thì thấy tin nhắn từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-xuan-co-cau-la-dieu-dep-nhat/chuong-14.html.]
“Dậy thì xuống .”
“Tớ đang đợi tầng!”
thò đầu cửa sổ xuống đúng lúc trai ngẩng đầu lên.
Nắng mùa đông phủ đầy lên , vẫn dáng vẻ như vô trong ký ức cấp ba: ôm một bó cúc họa mi, mỉm giơ tay chào .
“Lê Lâm Lâm.”
…
Hậu ký
Sau , hỏi nhiều rốt cuộc hôm đó gì.
luôn cảm thấy câu vô cùng quan trọng, nhưng thế nào cũng thể nhớ .
Cậu nhất định chịu .
Mãi đến sinh nhật hai mươi tuổi, Gia Di cùng tới mừng, uống nhiều, đầu óc lơ mơ.
Trong cơn men chếnh choáng, trong đầu bỗng vang lên một câu:
“Lê Trân Trân, nhanh thế. Lời tỏ tình đáng lẽ để tớ chứ!”
Hóa , thấy ôm Trương Siêu, tưởng rằng chúng ở bên , nên mới giấu tình cảm của .
Đến khi thấy Trương Siêu công khai bạn gái, mới kìm nổi mà gọi điện cho .
Còn , hiểu lầm rằng và Lý Lãng gì đó.
May tuy muộn một chút, nhưng chúng bỏ lỡ .
Sau khi điểm thi đại học, thật cùng Gia Di đến gặp Lương Bình một .
Cậu nghiệp trường nghề, mở một tiệm sửa xe.
Khi chúng tới, Lương Bình đang cúi việc.
Một phụ nữ mang thai, bụng to cạnh , dịu dàng lau mồ hôi trán.
Không cô gái tóc sặc sỡ năm .
căng thẳng, nhưng Gia Di thì điềm nhiên, nở nụ chào:
“Lâu gặp.”
Lương Bình bàn tay dính đầy dầu mỡ, ngẩng đầu lên, thoáng ngây :
“Lâu gặp.”
Người phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i mỉm hòa nhã:
“Hai quen ?”
Gia Di gật đầu:
“Bạn học cấp hai.”
Lương Bình vặn bu-lông, hỏi:
“Có điểm thi chứ?”
“Ừ, tớ 643.”
Cậu dậy, đến vòi nước, rửa thật sạch đôi tay đen nhẻm, đưa tay :
“Chúc mừng .”
Một bàn tay trắng, một bàn tay đen, nắm lấy .
Gia Di khẽ :
“Cảm ơn .”
“Và cũng chúc mừng sắp ba .”
Trên đường về, vẫn quyết định sự thật.
Năm đó Lương Bình thực lòng thích Gia Di, chỉ vì cô tương lai hơn mới nhờ diễn một vở kịch chia tay tàn nhẫn.
Cơn gió hè hôm nóng rát, Gia Di khẽ :
“Thật tớ cũng đoán .”
“Đoán là kịch thôi, nhưng tớ vẫn thuận nước đẩy thuyền, vì như tớ mới thấy cần cảm thấy tội nữa.”
“Lâm Lâm, xem, tớ hèn hạ ?”
siết c.h.ặ.t t.a.y cô:
“Không, hèn là tớ. Là tớ ép câu đó. Cậu , Gia Di .”
Cô nheo mắt ánh hoàng hôn sắp tắt:
“Giờ tớ thấy mà chẳng còn cảm giác gì nữa. Có lẽ tớ từng thật sự thích . Mọi cố chấp chỉ là vì chống tớ thôi.”
“Mọi chuyện qua .”
“Hè tớ thêm, kiếm chút tiền.” — Gia Di ngập ngừng:
“Đến lúc đó sẽ mua quà mừng cho đứa bé của .”
Sau đó Gia Di gia sư, kiếm hơn một nghìn tệ.
cuối cùng, cô mua gì cả.
Trước khi nhập học, cô lặng lẽ bỏ một phong bì đỏ một nghìn tệ trong tiệm sửa xe của Lương Bình.
Đó là lời xin của cô và cũng là lời chúc phúc.
– Hết –