Chương 13
Lúc thể top 10, lúc rơi xuống top 30.
Thẩm Đông Dã gần như luôn nhất khối, nhưng cũng ít chơi bóng rổ hơn .
Trương Siêu thì quanh quẩn trong hạng 5 đến 10.
Chúng vẫn nghĩ, thêm vài đề nữa thôi, ôn thêm một chuyên đề nữa thôi, là thể chuẩn hơn.
… thời gian chờ ai.
Kỳ thi đại học đến !
và Thẩm Đông Dã chia cùng một phòng thi.
Trong lúc bài, khi mỏi mệt ngẩng lên bóng lưng .
Tự nhủ trong lòng:
“Lê Lâm Lâm, bình tĩnh!”
Đến ngày tra điểm, sáng sớm Thẩm Đông Dã và Trương Siêu chạy đến tìm .
Trước mặt ba , Thẩm Đông Dã phất tay gọi:
“Lê Lâm Lâm, gọi luôn Chu Gia Di , bọn tiệm net tra điểm chung!”
căng thẳng đến mức tim đập loạn.
Chỉ sợ cảm xúc trong lòng lộ .
ba chỉ phẩy tay:
“Đi , nhớ về sớm.”
Từ khi lớp 12, thái độ của họ với đổi hẳn.
Thậm chí còn coi là niềm tự hào, thành con nhà mà ai cũng nhắc đến.
Tại quán net, chúng máy. chơi game thấp thỏm chờ, lòng nóng như lửa đốt. Rốt cuộc cũng đến giờ công bố điểm.
Cả bốn đứa đồng loạt nhập báo danh, nhấn F5 mới.
Trương Siêu hét toáng lên :
“Trời ơi, tớ 645 điểm!”
Gia Di cũng nhanh chóng :
“Tớ 643!”
Thẩm Đông Dã giọng run vì vui:
“Tớ 659!”
Còn máy thì hình, màn hình xoay vòng vòng mãi hiện kết quả.
Cứ như qua một thế kỷ.
Cuối cùng, trang web cũng tải xong và điểm của , hiện .
Ngữ văn 125, Toán 129, Anh 131, Tổ hợp Tự nhiên 256.
Tổng cộng: 641 điểm.
Khoảnh khắc đó, nước mắt trào trào .
siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Đông Dã, nghẹn ngào:
“Tớ 641, 641 điểm!”
Cậu cũng đỏ mắt:
“Lê Lâm Lâm, giỏi thật đấy.”
“Tớ mà, chắc chắn .”
Năm đó đề khó.
xếp hạng 17 khối, coi như phát huy vượt chuẩn một chút.
Ba ngày , bọn đến trường để điền nguyện vọng.
và Thẩm Đông Dã chênh 18 điểm, học cùng một trường là chuyện thể.
… ít nhất thể cùng một thành phố, ?
cầm tờ phiếu, chạy khắp nơi tìm .
Muốn hỏi xem sẽ điền trường nào.
chạy dọc sân vận động, chạy về phía ánh sáng trong lòng chạy về phía giấc mơ kìm nén suốt ba năm.
Gió hè nóng rát tạt mặt, những tán ngọc lan xào xạc như đang vỗ tay chúc mừng :
“Lê Lâm Lâm, chúc mừng !”
“Lê Lâm Lâm, cố lên nhé!”
tìm thấy ở bồn hoa cạnh sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-xuan-co-cau-la-dieu-dep-nhat/chuong-13.html.]
Lý Lãng đang nép trong lòng , khẽ .
“Tớ thi tệ quá, chỉ 570 thôi. Phải đây, điểm ngay cả 985 cũng chẳng nổi…”
Thẩm Đông Dã nhẹ vỗ lưng cô , giọng dịu dàng:
“Nếu học, thì thi cao học cũng . Không thì học thêm một năm, với năng lực của , nhất định thôi.”
Lý Lãng ngẩng đầu, ánh mắt ngấn lệ:
“Nếu tớ học , năm thể thi cùng trường với ?”
Cậu : “Tất nhiên, hoan nghênh đến Phục Đán, đàn em của tớ.”
“Vậy đợi tớ đấy.”
“Được!”
Thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ gần gũi. Thì , loại tình cảm đó thật khó lay chuyển.
Thì , mới là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết thì rực rỡ, nhưng thực chỉ là đẩy cốt truyện tình yêu của họ tiến lên.
chẳng nhớ lớp bằng cách nào.
Một lúc , Thẩm Đông Dã cũng trở .
Trên vẫn vương mùi hương nhẹ, lẽ là mùi nước hoa của Lý Lãng.
Cậu với : “Lê Lâm Lâm, tớ định đăng ký Phục Đán, cân nhắc mấy trường ở Thượng Hải ?”
gượng : “Tớ định chọn Đại học Nam Kinh.”
Trương Siêu ghé đầu qua: “Điểm bọn ngang , tớ cũng tính chọn Nam Đại.”
“Cậu thể chọn trường hơn mà.”
Trương Siêu : “ mấy trường hơn .”
sững .
Cậu bổ sung:
“Không em như chứ gì.”
Khi giấy báo trúng tuyển gửi về, Thẩm Đông Dã tổ chức một buổi tiệc cảm ơn thầy cô.
Mời cả thầy Trương và các giáo viên đến.
Trong lúc ăn, thầy Trương rưng rưng: “Mỗi năm tiễn một lứa học trò, nhưng các em là lứa khiến thầy quyến luyến nhất.”
Thầy Toán vội chen lời:
“Đừng xúc động thế, năm nào thầy cũng câu đó!”
Ăn xong, đề nghị hát. Thầy cô , chỉ đám học sinh bọn kéo đến.
Trước khi phòng, Thẩm Đông Dã khẽ gọi :
“Lê Lâm Lâm, lát nữa ngoài một chút, tớ chuyện .”
Trong phòng, Trương Siêu chọn bài “Hôm nay tớ cưới ”.
“Lê Lâm Lâm, hát cùng tớ nhé?”
Chỉ là song ca thôi, nghĩ gì nhiều.
ngờ, hát đến cuối bài, rút từ túi một chiếc hộp nhỏ, quỳ một gối xuống.
“Lê Lâm Lâm, bạn gái tớ nhé?”
Cả căn phòng lặng phắt một giây.
Không ai hét lên đầu tiên:
“Đồng ý ! Đồng ý !”
Tiếng hô “đồng ý!” vang dậy khắp phòng.
sững sờ về phía Thẩm Đông Dã ánh đèn trong phòng mờ ảo, rõ nét mặt .
Chỉ thấy , giống như những khác, đang nhẹ nhàng vỗ tay.
kéo Trương Siêu khỏi phòng hát.
Chạy một mạch xuống tầng, mới :
“Xin … tớ vẫn luôn chỉ coi là em thôi.”
Ánh sáng trong mắt vụt tắt, nhưng vẫn , nụ nhẹ như gió:
“Dù cũng thầm thích suốt hai năm , tớ thể… ôm một cái ?”
khẽ gật đầu, dang tay ôm .
Một cái ôm nhẹ, ngắn, nhưng vẫn thấy nhói nơi ngực.
Trương Siêu lẽ buồn, nên .
Khi , thấy Thẩm Đông Dã đang ngoài hành lang hút thuốc.
Khói lượn quanh , khiến khuôn mặt mờ , m.ô.n.g lung như ảo ảnh.