THANH XUÂN CÓ CẬU LÀ ĐIỀU ĐẸP NHẤT - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-19 06:17:29
Lượt xem: 45
Văn án
một chị gái ở , một đứa em trai ở .
Diện mạo bình thường, thành tích cũng chẳng khá, ở trong nhà là mờ nhạt nhất.
Thế nhưng, đem lòng thích Thẩm Đông Dã một trai tỏa sáng như mặt trời.
Ba năm trời, cứ mải miết đuổi theo ánh sáng .
Đến khi kết quả thi đại học, mới lấy hết can đảm, thổ lộ tình cảm giấu kín bấy lâu…
…
Chương 1
Thời học, trong lớp từng một bình thường như ?
Thành tích cao thấp, ngoại hình thì cũng gì nổi bật.
Tính cách hướng nội, giỏi giao tiếp, cũng chẳng tài năng nào đáng để khoe.
Thật vốn dĩ đủ điểm Nhất Trung.
Chỉ là năm đó trường mở rộng thêm cơ sở khiến điểm chuẩn thấp hơn mười mấy điểm so với năm, nên mới khéo đậu đó.
Mẹ tờ giấy báo nhập học, khẽ thở dài:
“Chị con năm lên đại học, em con cũng sắp thi cấp ba …”
Chị học giỏi, là niềm kiêu hãnh của ba .
Em trai là con trai, là “cái gốc” trong lòng họ.
Còn thì …
Giống như khi chợ mua vài cân thịt ba chỉ ngon, ông chủ thường tiện tay cân thêm ít phần thịt cổ heo ế để bán kèm.
chính là phần thịt cổ đó, chính là phần chẳng ai nhận thêm.
Hôm trời mưa lớn, trong nhà thì như phủ một lớp nhựa mỏng, ngột ngạt khó chịu.
Họ im lặng , mong tự điều mà từ bỏ.
Chu Gia Di bạn duy nhất của hớt hải gõ cửa:
“Nghe cũng đậu ? Vậy chúng thể học chung cấp ba , quá mất!”
Khác hẳn , Gia Di xinh , học giỏi, là kiểu con gái tỏa sáng giữa đám đông.
Nếu vì chúng ở cùng một khu nhà, lớn lên cùng , chắc chẳng bao giờ thể bạn với cô .
nắm tay Gia Di, như mượn chút dũng khí từ cô, từng chữ một :
“Ba, , con tiếp tục học.”
Cả mùa hè năm đó, đều chăm chỉ giúp ba nhào bột, gói bánh bao, hấp bánh bao.
Chị gái thì cắm đầu học thêm để chuẩn cho năm cuối, còn em trai ngày nào cũng tụ tập bạn bè, tiêu tiền tiêu vặt để tiệm net đen chơi game.
Tối ngày khai giảng, đếm đếm tiền trong tay ba lượt, miễn cưỡng :
“Ba đối xử với ba đứa đều công bằng như . Con học thì cứ học .”
…
Nếu cán cân trong lòng thật sự lệch, cần gì nhấn mạnh hai chữ công bằng như thế.
và Gia Di xếp cùng một lớp.
Trong lớp còn Thẩm Đông Dã, đầu khối.
Gia Di nhanh chóng kết bạn với nhiều mới, cô còn kéo cùng tham gia những buổi tụ tập của các bạn gái.
Mọi khoác vai mật gọi là “Lý Lâm Lâm”, “Chu Lâm Lâm”…
đôi khi nhỏ nhẹ sửa: “Tớ là Lê Lâm Lâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-xuan-co-cau-la-dieu-dep-nhat/chuong-1.html.]
Họ áy náy , vẫn gọi sai.
Không gì to tát cả vì quen .
Mười lăm, mười sáu tuổi là cái tuổi dễ xao động nhất của thanh xuân.
Thẩm Đông Dã cao ráo, trai, học giỏi, chơi bóng rổ , hát cũng tuyệt.
Một như , hội tụ đủ ưu điểm như thế dĩ nhiên trở thành tâm điểm chú ý.
Giờ chơi, nhiều bạn gái túm tụm bên cửa sổ ríu rít, thật chỉ để lén .
chẳng cảm xúc gì đặc biệt.
Ngoài những khi Gia Di kéo tụ tập, phần lớn thời gian chỉ sách, bài tập.
Lúc ước mơ, học hành chỉ là một bản năng.
Cho đến buổi học thể d.ụ.c hôm …
vốn chẳng thích vận động, mỗi khi hoạt động tự do thì trốn tán cây sách.
Mải mê sách đến nỗi chẳng thấy gọi.
Kết quả là một quả bóng rổ “bộp” một tiếng, đập thẳng đầu , khiến ngã lăn .
Rất nhanh, Thẩm Đông Dã chạy ào đến.
Khuôn mặt xuất hiện ngay phía . Ánh nắng buổi chiều xuyên qua kẽ lá ngọc lan rộng lớn, chiếu loang lổ mặt đất, khiến giọt mồ hôi nơi chóp mũi lấp lánh ánh sáng.
Cậu cúi xuống, giọng đầy áy náy:
“Lê Lâm Lâm, chứ,?”
A…
Cậu nhớ đúng tên .
Không nhầm chữ “Lê” thành “Lý”.
Đầu trống rỗng trong thoáng chốc, thấy đáp, liền tiện tay cúi xuống nhặt giúp mấy cuốn sách rơi vãi.
“Giờ thể d.ụ.c mà còn học, đúng là…”
vội phản ứng, nhào tới định giành .
muộn.
Cậu thấy , cuốn sách bọc bằng báo, bìa ngoài ghi “Toán học (II)”, nhưng thật là cuốn tiểu thuyết trinh thám thuê ngoài tiệm, “Bạch Dạ Hành” của Higashino Keigo.
Tiếng động khiến thầy thể d.ụ.c cũng chú ý, ông hỏi , liếc xuống cuốn sách.
Tim suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Nếu phát hiện đang truyện bên ngoài, cùng lắm mắng một trận, nặng thì kiểm điểm, nhưng mà chắc chắn sách sẽ tịch thu.
Chủ tiệm cho thuê dặn: cuốn đó chỉ một bản, mất là đền gấp mười .
thầm kêu t.h.ả.m trong lòng, nghĩ phen tiêu .
Không ngờ Thẩm Đông Dã phản ứng cực nhanh “bốp” một tiếng khép ngay cuốn sách, mặt đổi sắc:
“Làm một bài toán mà cũng nhập tâm thế , đúng là giỏi thật.”
Thầy thể d.ụ.c đ.á.n.h lạc hướng, gật đầu bỏ .
Sau khi thầy rời khỏi, Thẩm Đông Dã đưa sách cho , ánh mắt mang chút trêu chọc:
“Không ngờ cũng thích truyện trinh thám, còn tưởng chỉ học thôi chứ.”
Cậu tiếp:
“Cuốn cũng đang dở, mai mốt xem xong kể kết thúc ?”
siết chặt bìa sách, tim đập loạn xạ.
Còn kịp đáp thì mấy bạn nam gọi chơi bóng.