"Tạ Khuynh, đến khi nào nàng mới coi trọng thể một chút?" Cao Tấn .
Tạ Khuynh sững sờ: "A?"
Cao Tấn :
"Trước đây nàng thương , cũng đổi , nhưng từ nay về , thỉnh nàng tự coi trọng bản , nếu thương với ngay lập tức, thể chứ?"
Tạ Khuynh cúi đầu cổ tay thương của , vết thương cũng chỉ là vết xước chảy máu, đau bao nhiêu, cũng nguy hiểm tới tính mạng. Tạ Khuynh định giải thích đôi câu, ánh mắt nghiêm túc của Cao Tấn đến mức lời.
Cao Tấn ôm Tạ Khuynh lòng, bàn tay đỡ gáy nàng, nhẹ nhàng vỗ về, dù câu nào Tạ Khuynh cũng cảm nhận sự ôn nhu của lan tràn.
Tạ Khuynh phát hiện bắt đầu khẩn trương, khẩn trương đến mức ngưng thở.
Khi còn bé nàng cũng từng lão Tạ ôm, nhưng đó là lúc Tạ Khuynh bệnh, chẳng mấy , ông sẽ ở bên giường chăm sóc nàng nhưng ít khi cận với nàng. Chưa từng ai giống như Cao Tấn, dùng thể bao trùm lấy Tạ Khuynh, cho nàng cảm giác an tâm bao giờ .
Ôn nhu như thấm đến tận xương của cho Tạ Khuynh cảm nhận một cách vô cùng chân thực rằng quý trọng, quý trọng nàng hơn cả bản nàng.
Thật gì ai quan tâm đau đớn thể chứ.
Chẳng qua là cảnh sống của Tạ Khuynh cho phép nàng quan tâm bản quá mức, lão Tạ đánh trận, nhiều thời gian ở bên cạnh nàng, mặc dù tìm về chăm sóc Tạ Khuynh nhưng năm nay đổi một nhóm, sang năm đổi một nhóm. Những chỉ thể chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Tạ Khuynh, mà thể chăm sóc tâm lý nàng.
Phần lớn là Tạ Khuynh chủ động tiếp xúc với khác, và tự chữa lành nỗi đau một .
Trong quá trình trưởng thành, cũng từng lúc nàng đặc biệt khát vọng tình , từng lúc đặc biệt ghen tỵ những hài tử khác phụ mẫu thương yêu nuông chiều, dần dần nàng tự vũ trang, nuốt hết những cảm xúc mềm yếu bụng, tin rằng chỉ cần quan tâm, thì điều gì thể tổn thương .
Tạ Khuynh thật sự quan tâm ?
Không .
Nàng quan tâm, nhân, bằng hữu, thoạt thì nàng mạnh mẽ, bách độc bất xâm, kỳ thật yếu ớt khao khát tình thương.
Tạ Khuynh dám yêu cầu quá nhiều, dám tới gần hạnh phúc, dám tin một ngày cũng nâng niu trong lòng bàn tay.
"Tạ Khuynh, là đa nghi, thời gian mấy năm khi nhà ngoại tổ tịch thu gia sản sống khổ sở, khi gặp nàng, tin ai cả."
"Lúc phát hiện thể tiếng lòng nàng, dù nàng chỉ mắng thì cũng để ý, bởi vì đó là nàng chân thật."
"Ta nàng bất đắc dĩ, nàng ủy khúc cầu , nàng giấu ở biên quan mà tin thật sự yêu nàng. Tạ Khuynh , ai thế nàng . Ta giữ nàng bên cạnh, chỉ cần mỗi ngày thanh âm nàng mắng thì cũng an tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-427-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Hốc mắt Tạ Khuynh nóng lên, nàng liều mạng chớp mắt, :
"Ta thấy ngươi đa nghi, ngươi phạm tiện."
Cao Tấn bật :
Mê Truyện Dịch
", là phạm tiện. Phạm tiện yêu một nữ nhân thích mắng ."
Tạ Khuynh vươn hai tay ôm eo Cao Tấn thật chặt, :
"Ngươi thành tâm thổ lộ như thì... Ta tạm thời tin ngươi."
Cao Tấn hôn một cái lên lúm đồng tiền của nàng:
"Tin . Sau khi thành nàng cứ nhét đao gối đầu, nếu phụ nàng, nhân lúc ngủ nàng liền rút đao thịt ."
Tạ Khuynh cọ cọ mặt n.g.ự.c Cao Tấn:
"Ta chả thèm thịt ngươi , truy nã thì . Mà sẽ trốn, trốn tới một nơi ngươi thể tìm ."
Cao Tấn đau lòng, thì thầm bên tai Tạ Khuynh:
"Nàng cơ hội chạy trốn ."
"Hôm nay sai Lễ bộ thánh chỉ, trong vòng hai ngày sẽ ban xuống. Có vội vàng nhưng chờ nữa, nàng tiếp tục ở đây, nàng ủy khúc cầu , nàng một trời to lớn của riêng thì mới đúng." Cao Tấn .
Tạ Khuynh cúi đầu nhỏ:
"Ta, sợ... Làm . Hay là, vẫn tiếp tục phi tử , đừng Hoàng hậu."
Cao Tấn nắm cằm Tạ Khuynh, hung tợn :
"Nàng Hoàng hậu, ngăn cản đám đại thần nhét hoa đào, là cùng những nữ nhân khác cử án tề mi* ?"
"Ta là con thứ, sẽ nhiều cảm thấy xứng, đến lúc đó khó xử sẽ là ngươi."
"Nàng khó xử của nàng, khó xử của . chỉ cần chúng đồng tâm hiệp lực, tin tưởng tuyệt đối thể vượt qua khó khăn."
Tạ Khuynh đem lời của Cao Tấn ghim sâu lòng, cả đời nàng sẽ quên, trong gian phòng của Thiên viện u ám , nàng từng lời tâm tình động lòng nhất đời .