"Chờ một chút."
Cao Tấn nhẫn nại nàng , Tạ Khuynh ấp úng nửa ngày, chỉ ngọn nến bệ cửa sổ :
"Ta, thổi cây nến."
Nói liền trốn từ bên Cao Tấn. Cao Tấn hiểu rõ tiên cơ, đưa tay rút trâm cài tóc đầu Tạ Khuynh xuống, tiện tay đánh lên ánh nến, trong phòng triệt để tối xuống.
Hai mắt Tạ Khuynh còn kịp thích ứng, cả Cao Tấn quấn lấy đẩy màn...
Một đêm dài dằng dặc, thẳng đến lúc bình minh ló dạng mới thu binh.
Tạ Khuynh tỉnh dậy trong cơn đau nhức , mở mắt là thể thấy ánh nắng tươi sáng ngoài phòng.
Giãy dụa dậy, thầm mắng Cao Tấn là cầm thú.
Hắn đây là bắt cơ hội cuối cùng nên cố ăn cho đủ, nếu Tạ Khuynh thương tích, chịu nổi, phỏng chừng còn tới.
Giãy dụa bò dậy, Tạ Khuynh phát hiện y phục đổi bộ mới sạch sẽ. Trên giường, mặt đất trong phòng đều thu dọn, cả áo ngoài hôm nay nàng mặc cũng gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường. Trừ vết tích thể chứng minh trận phóng túng đêm qua, những chỗ khác trong phòng hề dấu hiệu tối qua khác.
Nếu tối qua Tạ Khuynh say, nhớ vô cùng rõ ràng, lẽ nàng sẽ hoài nghi tối qua gặp cái sơn dã tinh quái gì đó, giả mạo Cao Tấn tới cùng nàng xuân phong nhất độ.
Canh giờ lẽ Cao Tấn sớm , phỏng chừng phi ngựa thượng quan.
Xuống giường ăn mặc chỉnh tề, Tạ Khuynh xoa eo khỏi phòng.
Ánh mặt trời tươi ấm áp đánh lên mái hiên, chiếu lên Tạ Khuynh, thoải mái híp mắt. Tạ Khuynh hít sâu bầu khí mới mẻ, bắt đầu hưởng thụ thanh nhàn u tĩnh hiếm . Nghĩ đến việc từ hôm nay trở , ngày nào nàng cũng thể sống cuộc sống thanh nhàn u tĩnh như thế, cảm giác thỏa mãn ngập tràn, che giấu chút tiếc nuối nho nhỏ từ tận sâu đáy lòng.
Ẩn ẩn mùi cơm chín truyền đến, thể là từ viện khác thổi qua, nhưng Tạ Khuynh vẫn vô thức về hướng phòng bếp.
Cửa phòng bếp khép hờ, Tạ Khuynh nhớ tới khung cảnh đêm qua và Cao Tấn cùng ăn cơm, trong lòng dâng lên chút chờ mong nên ...
Cao Tấn... Có a?
Cái chờ mong Tạ Khuynh chùn bước bếp, chần chờ ngoài cửa thật lâu mới đưa tay đẩy cửa .
Liếc mắt trông thấy nóng bốc lên bên bếp lò, nhưng bên trong ai, Tạ Khuynh đến mở nắp nồi , bên trong là cháo gạo trắng, còn hai món nguội, lẽ là tối qua ướp gia vị, sáng nay bày đĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-371-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Tạ Khuynh nồi cháo cùng hai đĩa thức ăn, trong lòng chua ngọt. Người thật là... Cũng , còn mấy thứ , ký tâm quải tràng*.
Cầm lấy cái chén , Tạ Khuynh múc một chén cháo bưng qua bàn hành quân, lúc bưng hai đĩa thức ăn kèm thì thấy tờ giấy đè phía :
Mê Truyện Dịch
----- . Trời còn sáng, nên gọi nàng.
Tạ Khuynh đặt thức ăn lên bàn, xuống húp cháo chằm chằm chữ giấy.
Tới tới lui lui, lặp lặp cũng chỉ mấy chữ đó, cũng nhiều một chút, dù là căn dặn nàng ở một ăn cho , mặc cho , đừng quên gì đó cũng .
Không , cái gì cũng .
Chỉ một hàng chữ vô cùng đơn giản như .
Tạ Khuynh âm thầm buông tiếng thở dài, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, lúc bên giếng rửa chén thì tiếng cửa sân gõ.
Hôm nay còn ai tới tìm nàng? Tạ Khuynh nghĩ thầm, Cao Tấn , TL Kỳ cùng Tô Biệt Hạc cũng , những khác đến cũng sớm như chứ.
Tạ Khuynh lắc lắc đôi tay ướt sũng, tùy tiện lau mấy cái lên váy, mở cửa sân , chỉ thấy một binh trạm truyền tin ngoài cửa.
Đây là binh đưa tin trong doanh, biên quan tiện trao đổi thư từ, bất quá quân doanh còn đỡ, thư nhà vật phẩm từ trời nam biển bắc, tin tức tướng sĩ c.h.ế.t chiến trường truyền đến quê quán còn lâu hơn.
"Có thư của ? Là Tướng quân gửi tới ?"
Tạ Khuynh hỏi binh đưa thư, nghĩ tới nghĩ lui thể đưa thư đến quân doanh cho nàng trừ lão Tạ thì chẳng còn ai khác.
Người đó đưa thư cho Tạ Khuynh, trả lời:
"Là phủ Tướng quân đưa tới, mấy ngày đến, chỉ là ngươi ở nhà."
Hôm qua Tạ Khuynh trở về, gật đầu, mời binh đưa thư nhà .
Bởi vì những thư cần hồi âm, cho nên thể đưa ngay tại chỗ cho binh đưa thư luôn, tránh thêm một chuyến.
Tạ Khuynh mở thư , thư nhà xưa nay lão Tạ thích dán kín, nàng rút thư thoáng qua, nghi hoặc, vì chữ đó của lão Tạ.
Nàng nội dung, ký tên , thế mà là Thái thị.