Chỉ cần Hãn vương nghi ngờ Thác Bạt Diên, ngoài đồn Thác Bạt Diên thông đồng với địch ***** thế nào cũng vô dụng.
Mà sở dĩ Cao Nguyệt những việc , Thác Bạt Diên chỉ thể nghĩ một nguyên nhân:
Cao Nguyệt sống.
Dù sứ đoàn Lễ triều Bắc Liêu, từ đáy lòng cũng tin tưởng những sẽ mang về nhà.
**
Đoàn sứ thần Lễ triều đặt chân dịch quán, Cao Tấn ở trong phòng xử lý vết thương giúp Tạ Khuynh , tay trái kẹp thanh trúc, treo lên cổ.
Tùy - Uông hai vị đại nhân tới cho hành động của Cao Nguyệt trong đại điện.
"Phải mới đây?"
Tùy đại nhân đội đầu một cái khăn lông ướt để hạ nhiệt, nửa đời của ông, xem như những ngày thi khoa cử cũng nơm nớp lo sợ như hai ngày nay ở Bắc Liêu, lên lên xuống xuống, sống chết.
"Chất tử hành thích điện, cái tội danh , chúng thắng cũng khó mà mang a."
Lúc Uông đại nhân đồng cảm với Tùy đại nhân.
Nghĩ là chỉ tới sứ, thuận tiện ở khách, ai ngờ xém chút diệt cả đoàn. Thật vất vả thắng cược, cho là thể về, vị chất tử tiểu điện hạ bày một màn như thế. Đây là đùa c.h.ế.t bọn họ cam tâm ?
Cao Tấn trầm giọng:
"Cuộc gặp gỡ là thứ chúng thể ngờ tới. Hành động của cũng là bất đắc dĩ. Bất kể như nào, nhất định mang về."
Tùy - Uông hai vị đại nhân , mặc dù họ thể thông cảm cho hành động của tiểu điện hạ, nhưng ngài hành thích là Đại vương nước ! Người thể nào thả ngài , cho nên chẳng cần lấy cái cớ gì xa xôi nữa, cứ trực tiếp bắt tiểu điện hạ là xong.
Cao Tấn bước tới hành lang dịch quán bầu trời xám xịt, đưa tay tiếp một bông tuyết, nó hòa tan trong lòng bàn tay.
"Đợi thêm vài ngày."
Ánh mắt Cao Tấn lạnh lẽo, chằm chằm giọt nước tan, nắm chặt bàn tay.
Sau khi đuổi hai vị đại nhân , Cao Tấn về phòng, trông thấy Tạ Khuynh đang giãy dụa từ giường dậy, vội vàng tới ấn nàng .
"Nằm yên. Xương sườn gãy còn an phận."
Tạ Khuynh rửa sạch tro đen và râu ria mặt, lộ diện mạo ban đầu, chẳng qua chỗ xanh chỗ tím, còn lành lặn bằng khuôn mặt bôi tro lúc nãy.
"Ui."
Tạ Khuynh động đậy mới thấy đau, dài một lúc lâu cũng dám nhúc nhích, chậm rãi hít thở một lát, mới hỏi Cao Tấn:
"Thương thế của ngươi ?"
Cao Tấn nàng chỉnh mấy sợi tóc lòa xòa trán, giơ cánh tay treo lên cho Tạ Khuynh một cái, :
"Đỡ hơn nàng một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-352-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Tạ Khuynh tức giận lườm một cái, vươn tay đánh nhưng cơ bắp như rót chì, căn bản nhấc lên nổi, hình như khóe miệng cũng thương, mát ngứa. Tạ Khuynh khỏi hỏi Cao Tấn:
"Mặt thương ?"
Cao Tấn đang định trả lời, Tạ Khuynh tự hỏi tự đáp:
"Được , ngươi cần ."
"Vì ?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh liếc mắt vết thương mặt :
"Ngươi cũng đánh thành đầu heo , thể hơn chắc."
Bỗng nhiên Cao Tấn , cúi đầu hôn một cái lên mặt Tạ Khuynh, :
"Hiện giờ xem như nàng phá tướng , may mắn là gặp hảo lang quân, phá tướng cũng chê."
Tạ Khuynh đầu tránh né, lòng gào thét:
[ cảnh cáo ngươi đừng lợi dụng lúc khác gặp khó khăn. ]
[ may cho ngươi là hiện tại tay chân thể động, bằng nhất định cho ngươi một bàn tay. ]
[ để ngươi thể nghiệm cái gì là hảo bà nương. ]
Tâm tư Tạ Khuynh lộ rõ chút ái ngại, Cao Tấn kỳ quái nàng, hỏi:
"Bây giờ nàng mắng cũng tránh ?"
Tạ Khuynh vô tội hỏi:
"Ngươi cái gì? Ai mắng ngươi?"
Cao Tấn cạn lời.
Mê Truyện Dịch
Tạ Khuynh đắc ý.
Trải qua chuyện ở trường đấu thú, Tạ Khuynh thản nhiên tiếp nhận việc tiếng lòng của Cao Tấn rõ.
Dù nàng để bụng cũng vô dụng, còn bằng tiếp nhận, đó lợi dụng chỗ , nên cứ , nên mắng cứ mắng. Nàng mắng như thế Cao Tấn cũng cách, thể trị nàng tội danh: Mắng trẫm trong lòng.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Tạ Khuynh còn sợ hãi.
Cao Tấn niệm tình nàng vết thương, chấp nhặt với nàng. Thấy giường Tạ Khuynh chỗ trống, nhanh chóng tìm cái gối đầu trực tiếp nghiêng xuống bên cạnh nàng, như điều suy nghĩ mà chải vuốt mái tóc rối bời của Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh thấy tâm sự, hỏi:
"Đang nghĩ gì đó?"
Cao Tấn đem sự tình Cao Nguyệt với Tạ Khuynh, khiến Tạ Khuynh cũng ngây ngẩn cả , phản ứng đầu tiên của nàng là: