Cao Tấn trầm mặc, ngay lúc Tạ Khuynh cho là chỉ thuận miệng hỏi, câu thì Cao Tấn mở miệng.
"Trẫm thật với nàng , ngươi cảm thấy nương nương nhà ngươi suối vàng trách trẫm ?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh vấn đề phát nổ.
[ cái cũng hỏi. ]
[ tuy là c.h.ế.t giả, nhưng vẫn là ngươi đ.â.m chứ ai. ]
[ ngươi đ.â.m , giờ đây hỏi 'Nàng sẽ trách '? ]
[ gì đây? Trách ngươi? Hay là trách ngươi? ]
"Sao ngươi lời nào? Ngươi cảm thấy nương nương nhà ngươi sẽ trách trẫm ?"
Cao Tấn tựa hồ để ý đáp án của Tạ Khuynh, thấy nàng đáp, truy vấn.
Tạ Khuynh còn cách nào, chỉ thể căng da đầu :
"Bệ hạ, nô tài cảm thấy nương nương sẽ trách ngài."
Cao Tấn hỏi: "Vậy nàng sẽ tha thứ cho trẫm ?"
Tạ Khuynh qua loa đáp: "Tha thứ, nhất định tha thứ."
Mê Truyện Dịch
Cao Tấn giả vờ như sự qua loa của nàng, nhếch miệng truy vấn:
"Vì ngươi khẳng định như ?"
Tạ Khuynh nhịn liếc mắt, gặp dịp thì chơi:
"Đương nhiên là vì nương nương yêu ngài."
[ tội , quá tội . ]
[ bản lĩnh trợn mắt lời bịa đặt của thể xưng bá thiên hạ . ]
"Thật ? Vậy ngươi rõ ràng với trẫm xem nương nương nhà ngươi yêu trẫm bao nhiêu."
Thanh âm của Cao Tấn truyền tới. Hắn quyết tha, thế là Tạ Khuynh :
[ chịu thôi nữa ? ]
[ tìm cảm giác tồn tại ở chỗ gì? ]
[ loại vấn đề hổ mặt dày vô sỉ ngươi cũng hỏi nữa hả? ]
"Tại trả lời, lúc nãy ngươi lừa trẫm ư?" Cao Tấn thúc giục hỏi.
Tạ Khuynh bất đắc dĩ hít sâu một , bắt đầu xắn tay áo bịa chuyện:
"Nô tài dám lừa gạt ngài. Nô tài là thật tâm cảm thấy, ngài chỉ khiến nương nương mất sinh mệnh, còn bản ngài mất tình cảm chân thành trong lòng nha."
[ aaaaaa. ]
[ hưu vượn như liệu sét đánh ? ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-273-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
[ trời mưa thể ngoài. ]
Tạ Khuynh thầm mặc niệm 'A Di Đà Phật' 'Có sai chớ trách'.
Cao Tấn thế mà đáp:
"Trẫm cảm thấy ngươi như ... Có chút đạo lý."
"..."
Nếu đang giường, Tạ Khuynh phỏng chừng sẽ quỳ xuống lạy Cao Tấn.
[ đến cùng vẫn là đánh giá thấp trình độ chó của con hàng a. ]
[ lời hổ như ngươi cũng ? ]
[ bội phục bội phục. ]
"Nếu ngươi cũng cảm thấy nàng trách trẫm, ngươi nguyện trẫm chút chuyện ?"
Cao Tấn vòng tới vòng lui rốt cuộc chủ đề chính.
Hai mắt Tạ Khuynh tỏa sáng, nàng hiện tại đang lo kế hoạch của là gì, ước gì cho nàng chút gì đó. Như thế dù Cao Tấn dặn dò thì Tạ Khuynh cũng thể đoán một ít.
"Vâng, nô tài đương nhiên nguyện ý cống hiến sức lực cho Bệ hạ." Tạ Khuynh xong, Cao Tấn vẫy tay gọi nàng: "Lại đây chuyện."
Tạ Khuynh dứt khoát vén chăn xuống giường, xuyên qua bình phong, yên bên cạnh long sàng.
Cao Tấn duy trì tư thế , vươn một bàn tay ngoài màn. Tạ Khuynh chằm chằm bàn tay một lát mới kịp phản ứng, tiến lên đỡ cổ tay . Cao Tấn như tiểu thư yêu kiều chờ phục vụ, tùy ý Tạ Khuynh đỡ dậy.
Đương nhiên cũng dám tựa hết lên Tạ Khuynh, sợ nàng dùng sức đỡ sẽ động tới vết thương, chỉ bộ thôi, mục đích là nắm tay của .
Quả nhiên, khi Tạ Khuynh 'đỡ' Cao Tấn dậy khỏi giường, Cao Tấn cũng buông , thậm chí tay còn dùng chút sức, kéo Tạ Khuynh mép giường. Lúc Tạ Khuynh vô cùng kinh ngạc, nội tâm điên cuồng suy diễn, vẻ mặt cho rằng Cao Tấn xuất quỹ, Cao Tấn kề sát tai nàng, nhẹ giọng phân phó mấy câu.
"Nghe rõ ?" Cao Tấn đánh giá vành tai Tạ Khuynh, hỏi.
Tạ Khuynh cẩn thận ghi nhớ phân phó của , bởi vì chuyện phân phó cũng xem như đắn nên nhanh nàng quên tư thế ai của hai .
"Nghe rõ. Bệ hạ yên tâm, nô tài nhất định ... Đến..."
Tạ Khuynh hít sâu một , cảm xúc ấm áp còn vương vấn bên tai. Nàng trả lời quá mức chuyên tâm, quên mất cách giữa hai , nghiêng đầu liền khiến vành tai chạm môi Cao Tấn, thật nó lúng túng.
Cả Tạ Khuynh cứng đờ, ý đồ dùng dư quang xem phản ứng Cao Tấn, bỗng nhiên cảm thấy vành tai búng nhẹ một cái. Tạ Khuynh cảnh giác, chỉ Cao Tấn :
"Ngươi lỗ tai một nốt ruồi son be bé ?"
Tạ Khuynh lập tức khẩn trương, lắp bắp :
"Không, ."
[ cái gì nốt ruồi son? ]
[ là lộ tẩy chứ? ]
Cao Tấn khẽ:
"Không thì thôi, nốt ruồi son của ngươi trẫm nhớ tới Quý phi. Nàng cũng một nốt ruồi son lỗ tai y như ."